Lý Lôi Long bước đi trên không trung, giống như một pho tượng Chiến Thần ngang dọc trong thiên địa, lao thẳng tới Càn Vô Thanh.
Đều là Thực Thánh đỉnh phong, Lý Lôi Long tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giao đấu này. Một đạo sấm sét đánh xuống. Lớp ngoài thân thể Càn Vô Thanh nhất thời có thêm một màn sáng hình vỏ trứng. Đó là ma pháp phòng ngự đặc biệt của vong linh.
Sấm sét và ma pháp phòng ngự va chạm vào nhau đồng thời biến mất. Trường kiếm của Càn Vô Thanh đã sắp đưa tới trước người Càn Kình, bỗng nhiên trong lúc nảy sinh cảnh báo.
Thân thể hắn đang ở trên không trung bỗng nhiên di động, trường kiếm vừa thu về phía sau, đồng thời đâm nghiêng lên phía trên. Trường kiếm và vật thể bay tới phát ra một tiếng kim loại va chạm. Thanh trường kiếm kiên cố trong nháy mắt uốn cong, lập tức lại đàn hồi trở về tình trạng thẳng tắp.
Phi đao! Tuyệt kỹ bảo toàn tính mạng được Càn Kình ép dưới đáy rương!
Càn Kình một mực chờ Càn Vô Thanh. Thực lực mình không phải trong tình trạng đỉnh phong. Hắn nghĩ cho dù ẩn nấp sau đó ra tay đâm một đao, cũng khó có thể hoàn toàn làm được. Phải tiến lại rất gần mới có thể bảo đảm một đao giết chết đối thủ.
Càn Vô Thanh phản ứng nhanh chóng thực sự nằm ngoài dự đoán của Càn Kình. Một đòn phi đao này lại bị hắn né tránh được!
Keng!
Phi đao bay lướt qua khóe mắt của Càn Vô Thanh, nhất thời cắt qua lớp da màu xám không tính là bình thường của hắn. Từ đó chảy ra máu với mùi tanh khó ngửi.
Một kiếm vừa ra, vừa thu kiếm lại, sau đó tránh né!
Trong đáy mắt Càn Vô Thanh lóe lên sự căm phẫn. Thân thể hắn chợt lui lại phía sau, đồng thời bỗng nhiên cong thắt lưng, nhanh chóng bỏ chạy về một hướng khác.
Không có cơ hội!
Càn Vô Thanh biết rất rõ thực lực của đám người bên cạnh Càn Kình. Ngoại trừ Càn Kình ở cách xa đám người kia, một đấu một mình mới tự tin giết chết đối phương.
Nhưng… một đánh với một đám...
Càn Vô Thanh rất hiểu rõ, hồn vực di chuyển trong nháy mắt của Đoạn Phong Bất Nhị phối hợp những người khác cùng nhau tác chiến, mọi người đều là trạng thái Thực Thánh đỉnh phong, cơ hội thủ thắng của mình chưa tới một thành.
Đáng tiếc!
Trong lòng Càn Vô Thanh cảm thấy rất không cam lòng. Càn Kình không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa bất kỳ lúc nào hắn cũng luôn cảnh giác đối với xung quanh. Mình muốn xuống tay với hắn thật sự quá khó khăn!Khó khăn lắm đêm qua mình mới tìm người đi đánh lén bảo khố, là muốn khiến hắn hiếu kỳ xem trong bảo khố có cái gì.
Bảo khố phần thưởng, người tham gia thi đấu không có cách nào tiến vào, trừ phi lén vào trong đó!
Càn Vô Thanh đã sớm tính toán từng bước. Càn Kình nhất định sẽ muốn đi vào trong đó nhìn một chút. Mình tạm thời không có khả năng tiến vào trong đó, nhưng thật ra Càn Kình rất có thể tiến vào trong đó. Dựa vào năng lực rèn đại sư của hắn, nhất định có thể tìm thấy sự đặc biệt của Vong Giả Tinh Thần Kiếm.
Nhưng… tiến vào như vậy nhất định không phải chỉ tiến vào bình thường. Cho dù bên trong hắn có người, cũng phải mất chút thời gian.
Chỉ cần hắn trộm được, rất có khả năng sẽ phân tán với những người bên cạnh! Đó chính là cơ hội tốt nhất để mình hạ thủ! Không chỉ có thể giết chết Càn Kình, bắt được Vong Giả Tinh Thần Kiếm hắn có khả năng lén lấy ra, đồng thời còn có thể ăn một phần lực lượng của Càn Kình, hẳn là có thể một lần đột phá đến cảnh giới Chân Thánh.
Vì kế hoạch này, Càn Vô Thanh đã bỏ ra tiền vốn. Ma pháp trận cực lớn này chính là một phần đầu tư trong đó. Dựa vào vốn liếng của hắn cũng chỉ có thể làm một lần. Hắn vốn định phong tỏa thực lực Càn Kình, sau đó ăn Càn Kình. Nhưng thật không ngờ...
- Chỉ giữ phong tỏa được Càn Kình, nhưng không giết chết hắn...
Trong lòng Càn Vô Thanh vô cùng hậm hực. Nhưng hắn cũng không thể làm tới cùng, đành dừng lại xoay người nhanh chóng rời khỏi:
- Thật không nghĩ tới, bị khóa vong giả thở dài phong ấn, hắn vẫn có thể phát ra một đòn hung mãnh như vậy. Thiếu chút nữa ta đã bị giết chết.
- Càn Vô Thanh? Tiểu tử này… thật to gan!
Đoạn Phong Bất Nhị xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Càn Vô Thanh rời đi nhưng không đuổi theo.
Người trong nhà biết chuyện của nhà mình. Đám người Đoạn Phong Bất Nhị chiến đấu kịch liệt với hai đại cao thủ Bàn Hoành Cơ, trong cơ thể cũng có phong ấn, tiêu hao rất kinh người. Khả năng mọi người liên thủ đánh thắng Càn Vô Thanh cũng chưa đến ba thành. Hơn nữa còn phải dựa vào trước khí thế và thả ra thực lực, mới chấn áp được Càn Vô Thanh.
Nếu như động thủ thật thì sao? Lý Lôi Long chắc hẳn mình bạo phát vài lần, biểu hiện sẽ không hơn Càn Kình hiện tại đang ngồi dưới đất là bao.
Một đòn bắn ra phi đao, khiến thể lực Càn Kình thật sự tiêu hao đến cực hạn. Ngay cả năm phần trăm đấu khí bình thường cũng không đủ. Hắn không trực tiếp mệt ngất đi, đã là nhờ vào tinh thần kiên cường.
- Trở về rồi hãy nói... Ta dựa vào...
Đoạn Phong Bất Nhị đỡ Càn Kình đột nhiên quát lớn:
- Tại sao lại nặng như vậy? Ta cũng mang không nổi.
Càn Kình bất lực ngước mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị:
- Ta bị trúng khóa vong giả thở dài. Mỗi một khóa nặng ba vạn cân. Ta có đủ trong năm cái.
Cổ Nguyệt Gia Anh tò mò nhìn Càn Kình. Thời điểm vừa rồi khi mình mang Càn Kình, hắn cũng không nặng như vậy.
- Khi đó, ta còn có chút lực lượng phối hợp với nàng.
Càn Kình bĩu môi:
- Nếu không...
Trong lòng mọi người lại âm thầm nói một tiếng nguy hiểm thật. Nếu như thứ này không phải đánh vào người Càn Kình quái thai giống như Bỉ Mông này, mà đánh vào trên người của người khác, chắc hẳn đã trực tiếp sống tại chỗ.
- Để ta nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại đi.
Càn Kình hữu khí vô lực nhìn những người khác:
- Đấu tinh, cho ta hai khối.
- Chỗ ta có.
Lý Lôi Long từ trong đấu giới lấy ra một khối đấu tinh thập cấp cực lớn. Mọi người nhìn thấy liên tục tán thưởng. Không hổ danh là đại gia tộc đi ra. Đấu tinh này của người ta cũng là phẩm chất thập cấp, nhưng ẩn chứa đấu năng vượt xa so với loại chỉ lớn bằng nắm tay rất nhiều.
Bàn tay Càn Kình đặt ở trên đấu tinh kia mấy giây, khối đấu tinh vừa phát ra ánh sáng rực rỡ trực tiếp biến thành tảng đá không có bất kỳ tác dụng gì.
Cuối cùng sắc mặt Càn Kình có chút hồng nhuận:
- Khôi phục vẫn chưa tới một thành. Cần thêm một chút nữa.
Lúc này đây, Lý Lôi Long và Mộc Nột Chân Sách bắt đầu lấy đấu tinh ra. Một là người thừa kế một trong ba đại gia tộc huyết mạch chung cực, một là vương tử hoàng tộc hoàng triều Chân Sách, đấu tinh trong tay hai người nhiều hơn so với người khác một chút.
Y Toa Tái Nhĩ cũng lấy ra đấu tinh của mình. Càn Kình thẳng thắn ôm đấu tinh ở trên người, điên cuồng hấp thu đấu tinh. Rất nhanh, rất nhiều đấu tinh bắt đầu biến thành tảng đá không còn bất cứ tác dụng gì nữa.
Đủ mười phút, Càn Kình đứng dậy:
- Đấu khí của ta khôi phục ba thành.
Mọi người kinh ngạc nhìn Càn Kình. Sớm biết rằng lượng đấu khí của Càn Kình lớn hơn so với tất cả mọi người rất nhiều, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được lại lớn tới như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...