Editor: Quân
Vì sao lại muốn ta đi trộm thư tín cùng danh sách của Hạ Hầu Kiệt?
Theo như thái độ của hắn đối với chuyện giữa Hạ Hầu Ý và ta thì có thể thấy rằng hắn không giống loại người lòng dạ hiểm ác. Một phụ thân từ ái như vậy thì liệu có bí mật gì mà không thể cho ai biết?
Không chừng tên yêu nhân kia xem không vừa mắt người ta, nhân thể muốn chỉnh chết mình nên mới … Ngọc nương đã từng nói qua là có một đại quan nhất phẩm chẳng may động chạm đến hắn nên bị biếm thành thứ dân, xem chừng Hạ Hầu Kiệt cũng là vì không cẩn ngôn mà rước hoạ vào thân.
Nếu nói như vậy, ta đây chẳng phải sẽ thành đồng loã hãm hại trung thần sao?
Thật là nan giải! Cái nhiệm vụ này …
“Tiểu thư, Hạ Hầu công tử đến đây.” – Tứ Hỉ ở ngoài cửa thông báo. Vừa dứt lời, cửa kẽo kẹt một tiếng bị người đẩy ra.
“Sở nhi, ta về rồi! Có nhớ người … ” – Thoáng nhìn sắc mặt ta không tốt, Hạ Hầu Ý cuống quít sửa miệng – “À … ờ … Ta muốn nói là … vẻ mặt ngươi trông hoảng hốt như vậy, nhất định là … đang nhớ đến người nào đó.”
“Ừm !” – Nâng mắt miễn cưỡng nhìn hắn, ta thuận miệng đáp – “Nhớ cha ta.”
“Ồ ? Nhớ cha ngươi sao ? Ông ấy hiện tại ở chỗ nào, ta phái người tới đó đón ông được không ?”
“Cũng tốt.”
“Vậy, ông đang ở …”
“Âm tào địa phủ.”
“…”
“…”
“À … ha ha …” – Hạ Hầu Ý giương lên nụ cười cứng ngắc cho ta xem – “Ngươi không cần phải hù doạ như vậy có được không ? Kỳ thật người ta … rất nhát gan …”
Ta hừ mũi một tiếng, “Ngu ngốc.”
“À, đúng rồi, Sở Nhi” – Hắn ngồi xuống đối diện với ta – “Mỗi ngày đều ở trong phòng hẳn là rất nhàm chán đúng không ? Có muốn người ta dẫn ngươi đi dạo trong phủ ngắm phong cảnh không ?”
“Ngắm phong cảnh ?”
“Phải ! Hạ Hầu phủ rất lớn nha, có rất nhiều cảnh quan …”
Đúng rồi, nếu muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì thăm dò địa hình là điều trọng yếu nhất. Đặc biệt là thư phòng cùng phòng ngủ của Hạ Hầu Kiệt, rất có khả năng là nơi cất giấu thư văn. Như vậy, xem ra …
“Sở Nhi ? Sở Nhi ?” – Hạ Hầu Ý huơ huơ tay trước mặt ta – “Ngươi làm sao vậy ?”
“A ? Không, không có gì.” Ta phục hồi lại tinh thần.
“Ta cứ cảm thấy ngươi không yên lòng chuyện gì đó.” – Hắn mân mê cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
“Không, không …” – Làn ơn đi, bộ dạng của nữ hài tử lúc làm nũng cũng không đến mức như ngươi – “Ta thấy … thật sự ở trong phòng mãi cũng chán. Hay là ngươi dẫn ta đi dạo quanh phủ đi.” Nhân thể điều tra địa hình.
“Thật sao ?” – Hạ Hầu Ý lộ rõ nét vui mừng trên mặt.
“Thật.” Có cần phải vui sướng tới mức đấy không ?
“Người ta rất là cao hứng nha ! Có thể cùng Sở Nhi ngắm phong cảnh …” – Hắn nhảy nhót hoan hô.
Ta cười cười, lộ ra một tia hàn khí : “Phải phải, dù sao Hạ Hầu phủ lớn như vậy, nếu người nào đó bởi vì có ý đồ gây rối mà bỏ mạng nơi đây thì chắc là cũng không dễ bị người ta phát hiện ? Sống không thấy người, chết không thấy xác. Thật là thảm …”
“À … người ta … không có ý nghĩ như vậy …”
“Phải không ? Nếu vậy thì tốt. Nhưng sao ngươi nói chuyện với ta mà ánh mắt cứ đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào ta thế ?”
“…”
o0o
Ngồi ở lương đình nhìn cá vàng trong ao, từng trận gió nhẹ thổi tới làm người ta thấy thực thoải mái vui vẻ.
“Sở Nhi, đi nhanh như vậy làm gì ? Người ta còn chưa kịp giới thiệu với ngươi cảnh đẹp ở các nơi nha.”
“Không cần.” – Gọn gàng chặn lại cái miệng yêu thanh yêu khí của Hạ Hầu Ý, ta liếc về phía bóng dáng một gia đinh đang vội vàng rời đi – “Ngươi có việc sao ?”
“Ừ!” – Hắn rầu rĩ trả lời – “Quản gia nói … có khách đến.”
“Vậy sao còn không mau đi tiếp đi ?”
“Không quan tâm !” – Lúc lắc quạt ngọc xanh nhạt – “Chỉ là cái tên râu ria thôi. Ta đã bảo quản gia nói cho nàng ta biết là ta không ở nhà.”
“Ha ha ha – Đại biểu ca !”- Đột nhiên một giọng nữ thanh thuý lại cực kỳ kiêu ngạo vang lên – “Ngươi nghĩ rằng ta dễ bị lừa như thế sao ?”
Thoáng ngẩn ra, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hồng y cô nương chẳng biết đến từ chỗ nào, dáng người kiện mỹ, khí chất xuất chúng, ngũ quan tinh xảo, nhưng vẫn còn chút trẻ con.
“… Nhã Nhã” – Vẻ mặt Hạ Hầu Ý tự nhận là mang biểu tình không hay ho, đồng thời than nhẹ một câu – “Ngươi sao lại leo tường mà vào? Người lần trước trèo vào rồi bị ngã, mặt sưng phù như cái đầu heo chẳng lẽ không phải là ngươi sao ?”
Hồng y cô nương được gọi là Nhã Nhã lơ đễnh mặt nhăn mày nhíu – “Đó là chuyện ngoài ý muốn ! Bằng vào thân thủ của ta, cái tường nhà ngươi ta còn chẳng thèm xem ở trong mắt.”
Hạ Hầu Ý liên tục lắc đầu : “Ngươi nha, cũng là đại cô nương sắp phải lập gia đình rồi, tại sao không thể an phận một chút ?”
“Ai sắp lập gia đình ? Ta còn chưa đáp ứng !”
“Nhưng Hoàng thượng đã …”
“Hắn chiêu cáo là việc của hắn, ta không lấy chồng là việc của ta.”
“Nhã Nhã, ngươi thật không biết nghe lời.” – Ngón tay ngọc thon dài điểm lên trán nàng một cái, Hạ Hầu Ý đầy mặt oán trách – “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Chẳng lẽ ngươi muốn làm gái lỡ thì cả đời sao ?”
“Gái lỡ thì có gì không tốt ?” – Nhã Nhã phản bác, lại lập tức vẻ mặt nịnh nọt tới gần hắn, thần sắc quỷ dị – “Đại biểu ca, hay là ngươi thay ta gả đi.”
“Ta thay ngươi gả ?” – Hạ Hầu Ý trừng lớn đôi mắt đẹp. Khi ta khẳng định vững chắc rằng hắn sẽ nổi bão thì đột nhiên hắn lại bày ra bộ dáng thực khó xử, còn chà xát góc áo vài cái.
“Chuyện này … không hay cho lắm. Tuy rằng Lý Thị lang tài học xuất chúng, diện mạo phong độ, ngọc thụ lâm phong … nhưng thật không đúng lúc a biểu muội, trong lòng người ta … đã có …”
“Hả?” – Nhã Nhã chớp mắt hai cái, lúc nhìn đến ta thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ – “Đại biểu ca, ngươi nói là …”
“A, đúng rồi” – Hạ Hầu Ý vui tươi xởi lởi chạy tới, giữ chặt ta lúc này đang há hốc mồm, giới thiệu với nàng – “Đây là vị hôn thê của ta – Sở Nhi. Sở Nhi, nàng là biểu muội của ta – Long Huỷ Nhã. Ngươi cứ gọi nàng Nhã Nhã là được.”
“À … ờ … Xin chào, Nhã Nhã.” – Ta miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lại lời nói vừa rồi của Hạ Hầu Ý.
Ý của hắn là hắn đã có người trong lòng ? Vậy sao không trực tiếp dẫn nàng ta đến ngả bài với Hạ Hầu Kiệt, giải quyết mối lo con nối dõi của trưởng tộc, nhân thể hoàn thành tâm nguyện của mình đi ?
“Ngươi chính là đại biểu tẩu tương lai của ta ?” – Miệng há to, Nhã Nhã không thể tin mà đánh giá ta, lập tức thốt ra một câu khiến người ta căm phẫn mười phần.
“Thiết ! Trông đại biểu ca của ta còn giống nữ nhân hơn ngươi !”
Nghe vậy, cơn giận trong lòng ta bạo khởi, ánh mắt tàn độc quét về phía Hạ Hầu Ý làm nụ cười của hắn đông cứng lại : Ai bảo ngươi giống nữ nhân như vậy !
“Ta không nghe, ta không nghe thấy gì hết …” – Hắn giả ngu.
“A, thực nhàm chán !” – Bày ra bộ mặt chán muốn chết, Nhã Nhã miễn cưỡng vuốt vuốt bím tóc, “Nói như vậy, đại biểu ca, ngươi không thể đi chơi với ta nữa sao ?”
“Nhã Nhã, ngươi đã là đại cô nương mười lăm tuổi sắp gả đi rồi, đừng có bảo người ta đi chơi cùng nữa được không.” – Đại biểu ca gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng mà cũng vô cùng vô tội.
“Thực sự không giúp ta sao ?”
“Không !”
“Một chút cũng không ?”
“Một chút cũng không !”
“Hừ !” Bím tóc vung lên, bóng người nhoáng một cái, trong chớp mắt Hạ Hầu Ý đã bị quăng qua một bên ‘gặm’ cỏ, còn ta thì bị một bàn tay nhỏ bé bắt chặt lấy, chủ nhân bàn tay ấy còn nhướn cằm thị uy :
“Ngươi không chơi với ta, vậy ta tìm đại biểu tẩu chơi với ta.”
Ta há miệng thở dốc, còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì đã bị người nào đó hăng hái lôi đi như lốc xoáy, trong mắt nhìn đến một cảnh cuối cùng là – khuôn mặt Hạ Hầu Ý dính đầy cỏ xanh và bùn đất, đáng thương hề hề ….
“Này, ngươi thật sự phải gả cho đại biểu ca của ta sao ?”
“À …” Đương nhiên là không.
“Vậy ngươi không ngại hắn rất ‘nữ’ sao ?”
“Ờ …” Xác thực rất ‘nữ’.
“Vậy mà ngươi vẫn muốn gả cho hắn ?”
“Ừm …” Chưa nói là sẽ gả.
“Trời ạ, ngươi nói thật hay giả vậy ? Theo như ta biết thì trừ những người trong nhà ra, căn bản không có nữ nhân nào nguyện ý chủ động tiếp cận đại biểu ca … ngươi sao lại muốn trở thành vị hôn thê của hắn ?”
“Aizz, nghiệt duyên a ! Nói đến cũng dài … A, tiểu nhị, thêm một chén nữa.”
“Này !” – Nhã Nhã vỗ bàn đứng dậy – “Ngươi ăn đến tám bát rồi.”
“Thì sao ?” – Dùng cái thìa chỉ vào chồng bát bên cạnh nàng, ta mơ hồ không rõ nói – “Chính ngươi cũng ăn đến bốn bát, không phải sao ? Hơn nữa còn ăn nhanh hơn cả ta.”
“Đó là vì …” – Nàng đỏ mặt – “Người ta đói bụng.”
“Ta đây cũng đói nha. Sáng sớm hôm nay còn đi dạo toàn bộ phủ Hạ Hầu, hại ta thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không nổi.” – Tiếp nhận bát bánh trôi táo đỏ thơm ngào ngạt, ta lại vùi đầu vào một vòng ‘chiến đấu hăng hái’ mới.
“Ừm … có gì thì nói thẳng đi, ta không ngại.” – Thấy nàng muốn nói lại thôi, ta thả chậm tốc độ ăn, nói.
“Ờ … ngươi có thể nói thật cho ta biết không ?” – Nàng có chút chần chờ mở miệng – “Ngươi cùng đại biểu ca, thật sự là …”
“Không phải.”
“Hả ? Vừa rồi không phải ngươi …”
“Vừa rồi ta cũng không khẳng định, chỉ ứng thanh một tiếng thôi, còn hiện tại là khẳng định.”
“…. ra thế.” – Nàng nửa tin nửa ngờ gật đầu – “Vậy vì sao ngươi …”
“Vì giúp vị đại biểu ca so với nữ nhân còn nữ tính hơn, quả thực chính là phiên bản của nữ nhân của ngươi đào thoát khỏi hiểm cảnh bị lão cha bức hôn.” – Ăn hết bát bánh trôi, ta vừa lòng đặt bát xuống.
“Cậu ? …. ừ” – Nàng có chút đăm chiêu gật gật đầu – “Ta nghĩ ta hiểu được.”
“Ngươi hiểu cái gì ?”- Dùng khăn lau miệng, ta tò mò nhìn nàng – “Ngươi có vẻ cũng không kinh ngạc lắm.”
“Có gì đâu ! Từ sau khi nhìn đến bộ dáng kia của đại biểu ca, ta liền phát hiện trên đời này chẳng còn chuyện gì khiến ta kinh ngạc nữa.”
“…” Kể ra thì cũng đúng.
“Nhưng vậy cũng tốt.”
“Cái gì ?” – Thấy nàng đột nhiên sáp lại gần, ta giật nảy mình – “Làm sao ngươi … ?”
“Ta cảm thấy ngươi rất hợp với tính tình của ta nha … về sau nếu chơi với ngươi chắc là sẽ vui lắm !”
“Hả ? Vì sao ?”
“Đừng trừng lớn mắt như vậy nữa. Đi thôi, hiện tại ta sẽ mang ngươi đến một nơi thú vị mà ngươi tuyệt đối chưa từng tới bao giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...