Lưu Vĩnh Thuỵ quay lại nhìn Tuệ Nhi...à...không đúng...cái anh đang nhìn là phần áo sơ mi bị ướt một chút nước dán chặt vào nửa ngực trên của cô..
ẩn ẩn có thể nhìn thấy nội y bên trong màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Tuệ Nhi nhìn theo ánh mắt của anh.
Ngay lập tức một tầng đỏ hồng hồng hiện lên trên hai gò má của cô.
Có lẽ lúc nãy giằng co với Amy bị hắt một ít nước lên người cô.
Lưu Vĩnh Thuỵ lấy khăn giấy trên bàn muốn giúp cô lau đi vết nước.
Nhưng khi anh vừa mới chạm vào, Tuệ Nhi như bị điện giật lập tức chộp lấy tay anh, bối rối nói.
- Em vào nhà vệ sinh xử lý một chút nhé!!
- Được, anh đưa em đi.
Ánh mắt anh nheo nheo lại nhìn cô cười tủm tỉm.
Tuệ Nhi thẹn quá liền kéo anh đi nhanh.
Lưu Vĩnh Thuỵ đứng bên ngoài đợi Tuệ Nhi.
Lúc cô đi ra lại thấy một cái chướng mắt xuất hiện bên cạnh anh.
Đó là Hạ Cảnh Thư, con gái của thị trưởng Hạ.
Người chủ trì cuộc đấu thầu hôm nay.
Hạ Cảnh Thư liếc thấy Tuệ Nhi đứng cách đó không xa, cô ta cũng không để tâm tới, hướng Lưu Vĩnh Thuỵ nói.
- Lưu tổng, thành thật mà nói với anh, bố em không muốn giữ lại khu nhà cũ kỹ kia đâu.
Nhưng em thấy trong bản thiết kế của anh, anh muốn bảo tồn những dãy nhà đó.
Lưu Vĩnh Thuỵ trên mặt không rõ là đang có biểu tình gì, nhưng giọng nói lại có chút mất kiên nhẫn.
- Cô Hạ có ý gì?
- Lưu tổng, anh đừng hiểu lầm.
Em thì có ý gì chứ.
Em chỉ muốn nhắc nhở anh rằng, bản thiết kế của anh có thể bị loại thôi.
Em...
Lời nói của cô ta nhỏ dần nhỏ dần, cô ta muốn rướn người kề vào tai Lưu Vĩnh Thuỵ, nhìn như sắp tiết lộ cho anh một bí mật.
Nhưng ngoặt nỗi chiều cao quá chênh lệch.
Anh không cúi xuống, cô ta cũng không có cách nào rướn người lên được tới tai anh.
Lại nói khi nhìn thấy hành động của cô ta, ánh mắt Lưu Vĩnh Thuỵ lạnh đi vài phần, không khí xung quanh cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo.
Hạ Cảnh Thư giật mình lùi lại một bước, không dám áp sát vào người anh nữa.
Nhưng cũng rất cố chấp nói cho hết ý của mình.
- Thật ra thì anh cũng có cơ hội.
Hôm trước em cũng đã nói với anh, ba em cũng muốn giao nó cho con rể tương lai...
Lời chưa dứt, Hạ Cảnh Thư đột nhiên cứng họng khi nhìn thấy Tuệ Nhi bước đến ôm eo Lưu Vĩnh Thuỵ, còn rất khoa trương đánh dấu một nụ hôn trên má anh khẳng định chủ quyền.
- Cô Hạ đây là đang khinh thường năng lực "Lưu tổng của tôi" sao? Anh ấy sẽ không bao giờ dùng cách hèn hạ như vậy để trèo lên đỉnh cao đâu.
Lưu Vĩnh Thuỵ lộ ra nụ cười sủng nịnh nhìn con mèo nhỏ của mình xù lông.
Bàn tay cũng rất phối hợp luồn qua eo nhỏ của cô, kéo cô dính sát vào người mình.
Lời nói đầy thâm thuý.
- Vẫn là em hiểu rõ khả năng của anh nhất.
Tuệ Nhi chớp chớp mắt nhìn anh, biểu cảm giống như là cảnh cáo.
Nhưng cũng nhanh trở lại bình thường.
Đáy mắt Hạ Cảnh Thư hiện lên tia ghen tị rõ mồn một.
Làm sao một người đàn ông hoàn hảo như Lưu Vĩnh Thuỵ lại có tình cảm với một con người thô lỗ như Tuệ Nhi chứ.
Cô ta thì có gì hơn cô? Vì sao anh lại không thèm liếc mắt đến cô dù chỉ là một lần.
Không phải đàn ông ở thành phố B này đều say đắm trước vẻ ngoài cùng khí chất của cô sao? Vì sao anh lại không nằm trong số đó chứ?
Hạ Cảnh Thư mặc dù trong lòng đang gào thét không cam lòng, nhưng lí trí bắt cô ta buộc phải nở một nụ cười thanh nhã.
- Cô Lâm, cô như vậy sẽ làm thanh danh của Lưu tổng trở nên xấu đi thôi.
Đàn ông thành công không nên bị ràng buộc bởi những mối tình nho nhỏ bên ngoài công việc kinh doanh của họ...
Ý của Hạ Cảnh Thư là muốn dằn mặt Tuệ Nhi, cô ta cho rằng Tuệ Nhi chỉ là một người tình làm ấm giường của Lưu Vĩnh Thuỵ mà thôi.
Anh chỉ là đang chơi bời với cô.
Chánh cung của anh phải là một người môn đăng hộ đối giống như cô ta, thì sự nghiệp của anh mới ngày càng phát triển.
- Tôi sẵn sàng bị cô ấy trói buộc.
Lời nói cắt ngang của Lưu Vĩnh Thuỵ khiến cho mặt mày của Hạ Cảnh Thư biến đổi như tắc kè bông, hết trắng rồi lại xanh, xanh chuyển thành tím.
Đúng vậy, giờ phút này cô ta giận tím mặt luôn rồi.
Chưa từng có người đàn ông nào dám đối xử với cô như vậy.
Cô ta đã bật không biết bao nhiêu cái đèn xanh cho Lưu Vĩnh Thuỵ rồi mà anh không biết nắm lấy.
Vậy thì đừng trách cô..
Lưu Vĩnh Thuỵ bên này không có thời gian để ý đến sắc mặt biến đổi của Hạ Cảnh Thư.
Anh đang bận...nhìn Tuệ Nhi.
Ánh mắt anh sâu thẳm, có chút mê hoặc, nhìn cô từ nãy đến giờ...vẫn chưa cảm thấy đủ.
Đôi mắt linh hoạt, đôi môi đỏ mọng...còn có...đôi gò bồng đảo phập phồng theo nhịp thở của cô.
Hình ảnh ẩn ẩn hiện hiện lúc chiếc áo sơ mi bên trong bị ướt lại hiện lên trong tâm trí anh.
Thật quá kích thích anh rồi.
Hạ Cảnh Thư mím chặt môi khi nhìn cảnh tượng thân mật này của hai người.
Không để cho Hạ Cảnh Thư có cơ hội nói thêm lời công kích.
Tuệ Nhi nói tiếp.
- Tôi nghe nói năm ngoái cô Hạ đây đã thi BIM* đúng không? Không biết là cô đã nhận được chứng chỉ chưa nhỉ?
(Chứng chỉ BIM*: là giấy chứng nhận uy tín dành cho chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng và kiến trúc, xác nhận họ có năng lực và kiến thức chuyên sâu về việc sử dụng công nghệ BIM.
BIM là một quy trình số hóa mà các chuyên gia xây dựng sử dụng để tạo ra mô hình 3D chính xác của các công trình, giúp cải thiện hiệu quả thiết kế, quản lý dự án và quy trình thi công.)
Tuệ Nhi trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt Hạ Cảnh Thư lại nhìn thấy nụ cười này tràn đầy ý giễu cợt.
Một vài người đi ngang vô tình nghe được cuộc khẩu chiến của họ, tiếng cười khúc khích vang lên.
- Cô Lâm này rất biết cách trêu chọc người khác nha.
Biết rõ cô Hạ đã hai năm rồi không vượt qua kỳ thi BIM, vật mà cô ấy vẫn xác muối vào vết thương của người ta.
- Con gái của thị trưởng mà không vượt qua nổi một cuộc thi BIM.
Đúng là trò cười cho thiên hạ...
Hahaha...
Hạ Cảnh Thư vừa hổ thẹn vừa tức giận, cô ta cắn môi muốn bật cả máu, lời nói có chút kiềm chế, để duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh của mình.
- Không nhọc công cô Lâm phải lo lắng về điều này.
Tôi không quá quan trọng về chứng chỉ ấy đâu.
- Ồ, thế à.
Cũng đúng nhỉ? Ba cô là thị trưởng mà...!Có cái gì là không lấy được về cho cô chứ, mấy cái chứng chỉ nhỏ nhít ấy, nếu cô muốn thật...có khi ông ấy đem về cả đống cho cô xếp máy bay chơi ấy chứ?
Hạ Cảnh Thư không nhịn được nữa, liền quay sang Lưu Vĩnh Thụy chất vấn.
- Lưu tổng, anh định để yên cho cô ấy vu khống tôi như thế à?
Đồng tử Lưu Vĩnh Thụy co lại, anh quét mắt qua nhìn thẳng vào Hạ Cảnh Thư nói.
- Cô Hạ, cô hẳn là người biết rất rõ, những điều cô ấy nói có phải là vu khống hay không mà..phải không?
Nói rồi cũng không chừa mặt mũi cho Hạ Cảnh Thư, anh ôm người đẹp sải bước rời đi, để lại một cái mỹ nhân đứng chôn chân tại chỗ, xấu hổ mà nhìn theo bóng dáng hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...