Sau khi từ biệt bà cụ, Tuệ Nhi trở lại tập đoàn Lưu thị.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, lật lại những ghi chép thu thập được ngày hôm nay cùng với lời nói của bà cụ, cô đã có ý tưởng mới cho thiết kế của mình.
Nhanh chóng vẽ ra một bản phác thảo rồi đưa đến cho Lưu Vĩnh Thụy.
Thiết kế lần này của cô hoàn toàn khác với thiết kế ban đầu.
Cô là dựa trên nguyện vọng của người dân khu đó mà vẽ ra.
Cô cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nhận sự từ chối của Lưu Vĩnh Thụy rồi.
Tuy nhiên, thật không ngờ là Lưu Vĩnh Thụy xem xong lại không tỏ ra biểu cảm gì.
Anh đưa lại bản thảo cho cô rồi nói.
- Dự án này là em chịu trách nhiệm.
Đều do em quyết định đi.
- Hả???
Tuệ Nhi tròn mắt nhìn Lưu Vĩnh Thụy, biểu cảm ngạc nhiên đến mức không ngậm được mồm của cô khiến Lưu Vĩnh Thụy khẽ cong môi một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh nói.
- Không phải em chịu trách nhiệm dự án này sao?
Phải một lúc lâu Tuệ Nhi mới tiêu hóa kịp lời của Lưu Vĩnh Thụy, cô nghi hoặc hỏi ngược lại anh.
- Một dự án lớn như vậy...anh thực sự...để cho em tự quyết định sao?
Lưu Vĩnh Thụy nheo mắt nhìn cô.
- Em là phu nhân tương lai của Lưu thị.
Là người phụ nữ của Lưu Vĩnh Thụy anh.
Chẳng lẽ em lại không thể quyết định một dự án cho công ty của mình sao?
Trái tim Tuệ Nhi hẫng đi một nhịp khi nghe anh nói như thế.
Anh thực sự có cách làm cô rung động mọi lúc mọi nơi, trong mọi trường hợp.
Câu nói của anh nghe qua thì giống như là đang yêu chiều cô.
Nhưng nghĩ thật kỹ, lại thấy anh đặt nhiều dụng ý trong lần quyết định này.
Đây là anh đang mở đường cho cô cùng bước lên một tầm cao mới cùng với công ty của mình.
Khi cô hoàn thành tốt dự án này, thì không một ai nghi ngờ năng lực của cô, cũng như những lời đàm tiếu, dị nghị, cùng sự chênh lệch giữa anh và cô cũng coi như được xóa bỏ.
Cô sẽ hoàn toàn đường đường chính chính sánh vai cùng anh.
Quả thật, anh đã nghĩ cho cô rất nhiều.
Trong lòng cô không còn sự e dè, lúng túng hay là trốn tránh anh vì cái sự việc lần đầu tiên kia nữa.
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh một cái, ánh mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc, khẽ nói.
- Cám ơn anh.
Sau khi hôn phớt qua môi anh, cô định sẽ rời đi.
Lại không biết ánh mắt Lưu Vĩnh Thụy đã trở nên tối lại.
Anh vươn tay kéo cô ngã vào lòng mình, ôm thật chặt.
Tuệ Nhi hơi sửng sốt một chút, lại ngay lập tức cảm nhận được bờ môi mềm mềm của anh đang tham lam chiếm lấy môi cô.
Cô cũng không từ chối mà nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.
Cho dù sau này có thế nào đi nữa, cho dù cô phải trở lại thế giới của mình, thì cô cũng thật sự trân trọng tình cảm này, trân trọng đoạn thời gian ở đây...cùng anh.
Không biết ngày đó bao giờ sẽ đến.
Chi bằng sau này phải hối tiếc, thì ngay từ hôm nay cô sẽ sống thật với bản thân mình, sống thật với cảm xúc của mình, và với anh.
Để đoạn đường cô đi cùng anh này, sẽ là một đoạn đường đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong đời cô.
Cô...sẽ khắc sâu vào tim...sẽ mãi mãi...! không bao giờ quên...
***
Một tuần sau, cuộc đấu thầu dự án Vạn Thành chính thức được tổ chức.
Trong một tuần này, các dự án không đủ tiêu chuẩn đã bị loại trước.
Hiện tại chỉ còn lại 5 nhà thầu đủ điều kiện tham gia đấu thầu.
Đó là Lưu Vĩnh Thụy, Lưu Tư Thần, Dương Đình Nguyên cùng hai nhà thầu khác.
Những nhà thầu không được chọn, nhưng cũng được gửi thư mời đến tham dự với tư cách khách mời.
Người chủ trì cuộc đấu giá nhìn các nhà thầu ngồi đối diện dõng dạc nói.
- Trước hết xin chân thành cảm ơn quý vị đã đến tham gia lễ đấu thầu của chúng tôi.
Tuy nhiên chúng ta vẫn nên nhắc lại các quy tắc một chút.
Đây là một sự cạnh tranh công bằng, vì thế theo nguyên tắc, những nhà thầu có thiết kế và giá thầu tương tự nhau, chúng tôi sẽ chọn bản dự án nào được gửi đến trước, và loại bản đến sau.
Lưu Vĩnh Thụy ngồi cạnh Tuệ Nhi, phong thái cùng khí chất của anh rất mạnh mẽ và cao quý.
Quả nhiên là người thừa kế của Lưu gia có khác.
Từng cái nhướng mày, nhấc tay, hay nụ cười nhếch môi của anh cũng khiến người đối diện lâm vào trầm luân, si mê bất ngộ.
Trong hội trường không ít ánh mắt dán vào người Lưu Vĩnh Thụy, khiến cho Tuệ Nhi dở khóc dở cười.
Cái nhan sắc hại nước hại dân này...làm cô thật sự rất là đau đầu nha!!!
Tuệ Nhi nheo nheo mắt liếc sang Lưu Vĩnh Thụy anh vẫn thờ ơ như không, nhìn người trên bục đang luyên thuyên khai mạc buổi lễ.
Cô mím môi, nhích lại gần anh một chút, vươn tay ôm lấy eo anh, tuyên bố chủ quyền của mình.
Lưu Vĩnh Thụy bên này hơi giật mình một chút, liền nhìn sang Tuệ Nhi, lại thấy ánh mắt cảnh cáo của cô.
Anh đang không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn cô chủ động thân mật với anh ở chốn đông người, tim của anh như được vuốt ve, cảm giác lâng lâng khó tả, khóe môi anh không tự chủ được cong lên một đường cong nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...