Tuệ Nhi đưa Đường Vũ lên xe.
Đi ngang siêu thị, cô ghé vào mua một ít quần áo cùng nhu yếu phẩm hàng ngày cho Đường Vũ rồi mới về biệt thự Lưu gia.
Đường Vũ được sắp xếp ở một phòng gần phòng của Tuệ Nhi.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Tuệ Nhi sang phòng Đường Vũ hỏi chuyện.
- Tiểu Vũ, em đến thế giới này bao giờ? Đã làm gì đắc tội với ai đến nỗi bị đuổi giết như vậy?
Đường Vũ lắc đầu trả lời.
- Em cũng không biết nữa.
Em chỉ nhớ lúc đang đi trên đường thì em bị cướp, em đuổi theo tên cướp đến một con hẻm nhỏ, đột nhiên có tiếng nổ lớn.
Sau đó thì xuyên đến đây.
Em đi lang thang tìm đường về nhà của Đường Vũ ở thế giới này, thì nhìn thấy trò chơi tiền thưởng nên quyết định tham gia.
Sau khi em rời đi thì luôn có cảm giác có người theo dõi mình.
Em cứ trốn chui trốn lủi không dám về nhà, đến hôm nay thì bọn chúng lại ra tay lần nữa.
Thật may là gặp được chị.
Nếu không chắc em đã chết rồi.
Tuệ Nhi trầm ngâm suy nghĩ.
Tiểu Vũ vừa mới xuyên thì cô bé không thể gây thù chuốc oán với ai được.
Có hai khả năng xảy ra.
Một là Đường Vũ ở thế giới này đã đắc tội với ai đó.
Hai là vì số tiền thưởng lớn mà Tiểu Vũ nhận được.
- Sau này em nên cẩn thận hơn.
Đừng đem theo nhiều tiền bên người.
Đường Vũ lập tức lắc đầu.
Cô sợ hãi nói.
- Không phải vì tiền đâu ạ, người đó chỉ muốn giết em.
Lúc đó em nói tất cả số tiền thưởng em đã đem đi quyên góp hết rồi, nhưng hắn nói hắn chỉ muốn lấy mạng của em.
Em nghe nói có một số người trước đây sau khi nhận được tiền thưởng đều bị chết rất đột ngột.
Tuệ Nhi cảm thấy nghi hoặc.
Nếu không phải vì tiền, vậy tại sao bọn chúng lại muốn giết Đường Vũ và những người nhận giải?
Cô suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có thể nào những người nhận ra bức tranh của Monet, đều sẽ bị giết.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Lưu Vĩnh Thụy bước vào.
Trên tay là một vài viên thuốc và một cốc nước ấm.
Tuệ Nhi liền đè nén nghi hoặc trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Lưu Vĩnh Thụy đưa thuốc và nước cho Tuệ Nhi, sau khi nhìn thấy cô uống xong anh mới hỏi.
- Monet là ai?
Tuệ Nhi suýt chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Cô ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩnh Thụy.
Những người kia không biết Monet, cô có thể hiểu là do họ không quan tâm nhiều đến nghệ thuật, hoặc là do họ chưa từng nhìn thấy những bức tranh ấy của ông.
Nhưng một người có hiểu biết ưu tú như Lưu Vĩnh Thụy mà cũng không biết Monet là ai?
Monet là họa sĩ nổi tiếng thế giới cơ mà.
Tuệ Nhi lại một lần nữa đè nén sự nghi hoặc trong lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩnh Thụy, chớp chớp mắt hỏi anh.
- Monet gì cơ? Anh có nghe nhầm không?
Lưu Vĩnh Thụy sững sờ trong giây lát.
Sau đó liếc sang Đường Vũ cũng đang ngây ngốc nhìn Tuệ Nhi, anh cũng không hỏi gì thêm, nhận lấy chiếc cốc lại từ tay Tuệ Nhi rồi rời đi.
Trả lại không gian cho cuộc hội ngộ của hai người.
Đường Vũ đợi đến lúc tiếng bước chân của Lưu Vĩnh Thụy xa dần, cô mới thận trọng nhìn Tuệ Nhi hỏi.
- Chị Nhi, chị làm thế nào mà quen được với Lưu Vĩnh Thụy vậy? Không phải đáng ra chị phải chống đối với anh ta và ở cạnh Dương Đình Nguyên sao?
Tuệ Nhi không biết nên giải thích cho Đường Vũ như thế nào.
Cô chỉ nói đơn giản.
- Tiểu Vũ, kỳ thực thế giới này đã không còn giống như thế giới trong tiểu thuyết gốc nữa.
- Em hiểu, hình như thế giới này đang dần dần bị thay đổi.
Đường Vũ mỉm cười nhìn Tuệ Nhi.
- Thật may, chị cũng không còn là bia đỡ đạn rác rưởi của Dương Đình Nguyên nữa.
Tuệ Nhi mỉm cười.
Bây giờ cô có thêm một người thân, đó là Đường Vũ.
Cô sẽ không để bất cứ ai làm hại đến những người bên cạnh cô thêm lần nào nữa.
***
Đêm đó, sau khi về phòng, Tuệ Nhi liền lấy máy tính ra lên mạng tìm kiếm.
Thật bất ngờ, trên mạng không có bất kỳ một thông tin nào về Monet.
Cũng không có bữa tranh nào giống như bức tranh trong trò chơi tiền thưởng hôm trước.
Những nghệ sĩ cùng thời với Monet cũng không có một chút thông tin gì trên internet.
Tuệ Nhi nhíu mày, không tin được.
Sau đó chợt nghĩ đến điều gì, hàng lông mày của cô giãn ra.
Cô dường như đã hiểu ra vấn đề rồi.
Mặc dù thế giới này trông giống như thế giới trong cuốn tiểu thuyết, nhưng nó không hoàn toàn diễn biến theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết gốc, dường như nó được tạo ra một cách độc lập, tồn tại song song cùng thế giới thực.
Và ở đây không có Monet.
Một vài bức tranh của Monet xuất hiện ở đây, chắc chắn rằng nó được mô phỏng lại chứ không phải là bức tranh gốc, và nó được tạo ra bởi những người ở thế giới thực.
Chắc chắn không chỉ có cô và Đường Vũ bị chuyển sinh.
Có thể có rất nhiều người đã vô tình hoặc cố ý bằng một cách nào đó cũng đã xuyên đến thế giới này.
Và bức tranh của Monet được dùng để bắt hết những người xuyên không đến đây.
Vì vậy, lần xuyên không này của cô cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có người sắp đặt.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tuệ Nhi đột nhiên lại nổi lên một tia sát khí.
Cô cư nhiên lại biến thành một quân cờ trong tay người khác.
Hắn muốn cô xuyên liền bị xuyên, muốn cô ở lại thì cô phải ở lại, hoặc muốn mạng cô, thì cô sẽ chết bất cứ lúc nào.
Điều này là không thể chấp nhận được.
Tuệ Nhi cô là ai chứ? Cô chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ chết.
Vận mệnh của cô phải là do cô nắm giữ.
Không một ai có quyền chi phối cuộc đời cô cả.
Tuệ Nhi lặng lẽ bước vào phòng làm việc của Lưu Vĩnh Thuỵ, lấy súng của anh rồi rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...