Khi cô rời biệt thự Lưu gia, Lưu Vĩnh Thuỵ đã nhận được tin báo cô đến nhà của Dương Đình Nguyên.
Cô đi gặp hắn ta anh còn chưa hỏi tội, nhưng sao khi trở về lại để bản thân bị thương như thế này.
Tuệ Nhi cụp mắt, có chút chột dạ.
- Chuyện này có liên quan gì đến Dương Đình Nguyên chứ?
- Tôi nói về hắn, em cảm thấy chột dạ sao?
Lưu Vĩnh Thụy không vui đặt hộp thuốc lên bàn, nghiến răng cảnh cáo.
- Tuệ Nhi, hãy nhớ kỹ thân phận hiện tại của em.
Em đang là bạn gái của tôi.
Em nên vạch ra ranh giới với những tên đàn ông xung quanh em.
Tốt nhất là không nên dính vào chuyện của bọn chúng nữa.
Tuệ Nhi nhíu mày, có chút khó chịu buộc miệng nói.
- Chỉ là bạn gái trên danh nghĩa...
- Trên danh nghĩa? Là giả sao?
Gương mặt anh tối sầm lại, lập tức bước tới, dùng sức bóp chặt lấy gáy của Tuệ Nhi, cúi người xuống bá đạo ngậm lấy môi cô, hút hết hơi thở của cô, còn cố tình cướp đoạt hết tất cả những ngọt ngào trong khoang miệng, ngang nhiên giẫm nát phòng ngự cuối cùng của cô.
Hơi thở Tuệ Nhi càng lúc càng nặng nề.
Cô không thể kháng cự lại anh, đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.
Bất ngờ Tuệ Nhi dùng chút lí trí còn sót lại đẩy mạnh anh ra.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhướng mày nhìn cô.
- Bây giờ có còn là giả không?
Tuệ Nhi nghiến răng.
Cô khó chịu với thân hình vô dụng này của mình.
Chẳng những không thể chống lại được Lưu Vĩnh Thụy, mà trước đó còn suýt bị đám người kia lấy mạng.
- Tôi hiện tại đang rất mệt.
Cơ thể thực sự rất yếu, phải rèn luyện thêm.
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt lóe lên, khàn giọng nói.
- Tôi biết một biện pháp rèn luyện thân thể rất tốt.
Tuệ Nhi vừa tò mò nhìn sang đã bị Lưu Vĩnh Thuỵ lật người đè xuống.
Cả thân hình cường tráng của anh cố định thân cô vững vàng trên giường, không thể thoát ra được.
- Tôi sẽ rèn luyện cùng em.
Giọng nói trầm khàn của anh khiến mặt Tuệ Nhi đỏ bừng lên, màu đỏ lan đến cả mang tai.
Cô dùng hết sức chống cự.
- Lưu Vĩnh Thuỵ, đừng đùa nữa, buông tôi ra.
- Tôi không đùa.
Lưu Vĩnh Thụy cười khẽ.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Có vẻ như em vẫn còn rất nhiều năng lượng nhỉ.
Thế thì chúng ta càng có nhiều thời gian để rèn luyện cùng nhau.
Đầu tiên là bài tập về cơ ngực nhé...
Bàn tay to lớn của anh chạm vào bộ phận mềm mại trên ngực cô mà xoa nắn, từ nhẹ nhàng rồi dần dần mạnh lên theo từng nhịp thở của cô.
Tuệ Nhi cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên, mắt cô đã trở nên đờ đẫn.
Lưu Vĩnh Thuỵ hít một hơi thật sâu, anh thô bạo xé chiếc áo trên người Tuệ Nhi thành từng mảnh, ép chặt thân mình lên cơ thể mềm mại, mịn màng của cô.
Bàn tay vẫn tiếp tục mơn trớn trên từng đường cong, sau đó dần dần xuống bụng dưới len vào chiếc quần con của cô.
Tuệ Nhi chợt ưỡn người lên, đôi môi đã bị cô cắn đến sưng lên đỏ mọng, hơi thở nặng nhọc sắp không giữ được lí trí nữa rồi.
Ngay lúc sắp mất khống chế, Tuệ Nhi đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Là do Lưu Vĩnh Thụy lỡ đè lên vết thương của cô.
Tiếng cô rên lên vì đau như một gáo nước lạnh dội vào đầu anh.
Chết tiệt, sao anh có thể bất cẩn như vậy mà quên mất cô còn bị thương?
Động tác mê hoặc của anh chợt dừng lại, Tuệ Nhi bối rối mở mắt ra.
Một tấm chăn mỏng phủ lên người cô kèm theo một giọng nói ẩn ẩn sự tức giận cùng bất mãn trong đó.
- Đi ngủ.
***
Sau sự việc với Lão Ngũ, Tuệ Nhi nhận ra rằng, muốn tồn tại ở thế giới này thì phải có quyền lực và tài chính.
Cho dù cô có Lưu Vĩnh Thụy làm chỗ dựa về mặt tài chính, nhưng vẫn nên dựa vào chính bản thân mình thì hơn.
Cô không có thói quen phó mặc số mệnh của mình cho người khác.
Tuệ Nhi đã tìm hiểu về các hoạt động của các công ty ở thế giới này.
Kỳ thực nó không khác thế giới thực là mấy.
Để có một chỗ đứng trong thế giới này, cô phải hoạch định được kế hoạch công việc của mình trong tương lai.
Tuệ Nhi cặm cụi viết ra những công việc có thể làm ra giấy, tiện tay vẽ luôn các hướng phát triển rất chi tiết.
Lưu Vĩnh Thuỵ thấy vậy thì nhíu mày hỏi.
- Đây là gì?
Sau khi đọc qua, sắc mặt anh không vui nói.
- Em muốn tìm một công việc sao?
Tuệ Nhi không phủ nhận.
Sau khi cô bị đuổi vì phản bội Tập đoàn Lưu thị chắc chắn là không có công ty nào muốn thuê cô nữa.
Vì thế cô phải chuyển hướng sang ngành khác.
Đột nhiên, Lưu Vĩnh Thuỵ cầm tờ giấy xé vụn trước mặt Tuệ Nhi.
Cô không kịp ngăn cản, tức giận trừng mắt nhìn anh hỏi.
- Tại sao anh lại xé nó?
- Giấy vụn thì xé là đương nhiên.
Lưu Vĩnh Thụy không để ý đến cơn giận của Tuệ Nhi.
Anh nhìn thẳng vào cô hỏi.
- Muốn tìm việc, tại sao không quay lại Tập đoàn Lưu thị?
Tuệ Nhi trố mắt nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Lưu tổng, anh bị mất trí nhớ à? Anh không nhớ là tôi bị đuổi ra khỏi Lưu thị rồi sao? Nếu tôi lại một lần nữa xuất hiện ở đó, mỗi người trong công ty của anh nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm chết tôi rồi.
Lưu Vĩnh Thụy chau mày, tự tin nói.
- Ai dám? Có tôi ở đây, xem thử ai dám làm gì em?
Tuệ Nhi sững sờ nhìn anh, sau đó quay mặt đi thiểu não nói.
- Công ra công, tư ra tư.
Tôi bị đuổi rồi, cũng nên tìm một công ty khác thì hơn.
Tôi cũng không muốn làm chung công ty với anh.
Lưu Vĩnh Thụy không chút do dự, trực tiếp ra điều kiện với cô.
- Chỉ cần em trở về công ty làm việc, tôi sẽ cho em 10% lợi nhuận cho những hợp đồng em thương lượng được.
Anh mỉm cười nhìn ánh mắt đang lung lay của Tuệ Nhi, tiếp tục mê hoặc cô.
- Không phải em muốn tích luỹ tiền sao? Không có nơi nào có thể kiếm được tiền nhiều và nhanh bằng Lưu thị đâu.
Tuệ Nhi hoàn toàn đổ gục trước lời cám dỗ của Lưu Vĩnh Thuỵ.
Tuy nhiên, cô vẫn có một thắc mắc, ngập ngừng nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ, cô hỏi.
- Tôi đã bị đuổi khỏi Lưu thị, bây giờ làm thế nào để có thể quay lại?
Lưu Vĩnh Thụy lộ ra một nụ cười bí ẩn.
- Tôi sẽ cho em một lý do để trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...