Sát Thủ Xuyên Không


Đoàn người của Sở quốc nghe nói đã đến trước mấy ngày để đón Vương phi, bọn họ rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

Lam Băng Nguyệt được trang điểm và ngồi kiệu phía sau cùng với một kế thiếp khác, vẻ mặt nàng nhàn nhã dửng dưng chẳng tỏ vẻ gì cả.

Cuối cùng đoàn người đã xuất phát tiến về Sở quốc, Hoa quốc và Sở quốc cách nhau cũng không xa lắm, nếu đi nhanh thì mất mười đến mười hai ngày đường, còn nếu lâu thì phải mất hơn hai mươi ngày mới đến nơi.

Hoàng thượng lo lắng trên đường đi xảy ra bất trắc nên đã cử một đội quân tinh nhuệ đi theo để bảo vệ công chúa hòa thân.

Cả quãng đường đi Băng Nguyệt cảm thấy vô cùng thích thú, nàng là kế thiếp nên mọi việc được tự do tự tại không giống như Lam Nghi Tuệ kia.

Từ lúc lên ngựa đến cả quãng đường đi Băng Nguyệt có thể nhận thấy Nghi Tuệ kia rất ghanh ghét và đố kỵ với nàng, nhưng vì mặt mũi nên nàng ta không tiện gây sự mà thôi.


Cũng may vai trò của kế thiếp là chỉ thay thế chính thất sau này có thể may mắn trở thành trắc phi, trở thành thiếp thất, cho nên nàng vẫn đường đường là một chủ tử không ai bắt nạt được nàng cả.

Cả một quãng đường dài đều trải qua suôn sẻ không có bất cứ một sự cố nào xảy ra, có lẽ do khí thế quân lính quá lớn cho nên mới không có kẻ nào muốn mạo hiểm.

Lúc đến gần kinh thành Sở quốc thì đoàn quân tinh nhuệ của Hoa quốc đã từ biệt để trở về, nhiệm vụ của bọn họ là chỉ đưa đến đây thôi.

Sau một thời gian đi đường cuối cùng cũng đến hoàng cung Sở quốc, rất nhanh Lam Nghi Tuệ được đưa đến Dương Vương phủ.

Tuy nhiên sự việc trái ngược với mục đích ban đầu không có một người nào đón tiếp nàng ta, phủ Dương Vương phủ đóng cửa không tiếp khách khiến cho mọi người không biết phải làm gì.

Lam Nghi Tuệ thì giận giữ xấu hổ, nàng ta tân nương tử được kiệu tám người khiêng đưa đến đây vậy mà lại bị bắt đứng ở bên ngoài làm gì còn có gì xấu hổ và nhục nhã bằng.

Băng Nguyệt thì ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng thích thú tò mò, nàng khá hiếu kỳ về vị Dương Vương gia này, không biết trong hồ lô của Y bán thuốc gì mà lại hành xử như thế.

Cuối cùng Lư tướng quân của Sở quốc ( là người sang đón Lam Nghi Tuệ hòa thân ) phải xuống ngựa và đích thân gọi cửa.

Mãi một lúc sau lão quản gia mới mở cửa ra và nói :
"Lư Tướng quân có việc gì vậy, Vương gia nhà ta đang nghỉ ngơi không muốn có ai làm phiền ".

Lư Tướng quân bất giác toát mồ hôi, hắn chỉ là người phục mệnh làm việc, giữa hoàng thượng và vương gia có hiềm khích gì hắn làm sao mà làm chủ đươc.

Người đã được hắn đón đến đây theo thánh chỉ, bây giờ Vương gia lại không tiếp đón không phải là làm khó hắn sao, Lư tướng quân vội vàng nói :
"Tôn quản gia ông hãy bẩm báo với Vương gia, công chúa hòa thân của Hoa quốc đã đến xin Vương gia nể mặt thuộc hạ có thể trước mắt cho công chúa nhập phủ trước có được hay không ?".


Lão quản gia gật đầu nói :
"Để ta vào truyền đạt lại cho Vương gia, mọi chuyện thế nào ta cũng không tự mình quyết định được ".

Lư Tướng quân vội vàng cảm kích, đối với vị Vương gia này phải mềm mỏng không thể dùng quyền lực để sai khiến nếu không sẽ phản tác dụng ngay, cũng may hắn và Dương Vương gia có chút giao tình mong rằng Y nể mặt hắn.

Lúc này Lam Nghi Tuệ mặt đã trắng bệch trông rất khó coi nhưng nàng ta không thể bước xuống được.

Mãi một lúc lâu sau lão quản gia mới lật đật chạy ra nói :
"Chuyện hôn sự lần này Vương gia chưa đồng ý mà hoàng thượng đã ấn định xuống nên sẽ không có chuyện lập Vương phi gì ở đây cả.

Hoa quốc cũng không có lòng, lại cho người giả mạo công chúa để hòa thân nên Vương gia cảm thấy bất bình.

Nhưng xét thấy dù sao người cũng đã đưa đến đây cũng không thể để xấu mặt được , trước mắt cứ cho nhập phủ có gì sẽ tính sau.

Nếu Lư tướng quân và công chúa hòa thân đồng ý thì ở lại còn nếu không thì xin mời đến nơi khác cho ".


Lư tướng quân đã biết chắc chuyện này mà, lần này hoàng thượng thật là, muốn tiền trảm hậu tấu nhưng phải nhìn xem đối tượng là ai cơ chứ, giờ thì hay rồi trở đi mắc núi trở lại mắc sông hắn là người bị kẹt lại ở giữa.

Lư tướng quân liền chầm chậm đi đến trước kiệu đánh bạo hỏi :
"Công chúa, người ở trong kiệu cũng nghe thấy rõ rồi đó, chuyện này cũng không thể trách Sở quốc và Vương gia được, là hoàng đế Hoa quốc làm sai trước, bây giờ ý của công chúa thế nào, có nhập phủ hay không ?".

Lam Nghi Tuệ cảm thấy số mình thật đen đủi, nàng ta đã đến đây rồi bây giờ làm gì còn đường nào thoái thác nữa, nếu bị trả về không phải danh dự của bản thân sẽ bị mất sạch hay sao, nàng ta còn có thể dám ngẩng đầu lên nhìn ai chứ.

Lam Nghi Tuệ giọng nghèn nghẹn nói :
"Đa tạ Lư tướng quân vậy trước mắt cứ để ta nhập phủ trước, có lẽ hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo cho ta sau ".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui