Sát Thủ Vú Em

Edit: Ring.

Tin nhắn được gửi đến lúc ba giờ sáng, khi đó Ôn Tiễu còn đang hẹn hò với Chu Công.

Đợi đến khi cô đọc được thì đã là bảy tám giờ sáng rồi.

“Gần đây công việc rất bận, mỗi ngày một hai giờ sáng mới về đến nhà, sáu bảy giờ lại đi nữa rồi. Còn mấy hạng mục đang bàn bạc, một công trình đang thi công, ít nhất cũng phải nửa năm. Gần đây anh không lên game được, thật xin lỗi.”

Ôn Tiễu cầm điện thoại ngẫm nghĩ một hồi rồi nhắn lại: “Em cũng lu bu nhiều việc. Mấy tháng nay lo chuyện thực tập và luận văn nên cũng không có thời gian chơi game. Cứ để nó vậy đi.”

……

Mãi đến giờ ăn trưa, Chinh Chiến Công Tước mới hồi âm: “Ừ, cứ để xem một thời gian. A Tiễu, nếu tiếp theo có hạng mục nữa thì anh không biết đến khi nào mới rảnh được.”

Ôn Tiễu yên lặng thở dài một hơi. Sao cô lại không biết chứ. Lúc trước Chinh Chiến Công Tước nói mình nghỉ chơi một năm, vậy có nghĩa một khi anh bận, nhanh thì mấy tháng, lâu thì một năm. Cũng không thể nào bận đến mức một tháng không có nổi một giờ online, nhưng mà một tháng lên game một lần thì còn ý nghĩa gì nữa?

Mọi người đều trưởng thành hết rồi, game chỉ là giải trí thôi, không phải nhu cầu tất yếu như ăn ngủ, đương nhiên là phải xếp sau chuyện ngoài đời thật rồi.

Có đôi khi cô nghĩ nếu thật sự không có thời gian vậy thì cứ nghỉ thôi, bán acc cũng được một số tiền không ít, dùng để đi lòng vòng còn hay hơn chơi game. Nhưng vừa nghĩ đến có nhiều người bạn như vậy, còn cả Chinh Chiến Công Tước nữa, cô liền nhịn không được muốn giữ acc này lại.

Cho dù đây chỉ là một cái acc sang tay, không phải cô tự tạo rồi nuôi từ đầu nhưng chơi lâu vậy rồi cũng có tình cảm. Cũng như nhân vật được tạo ra dưới ngòi bút vậy, viết viết mãi rồi nó cũng tự mình có suy nghĩ.

Hoa Sinh Mê trong game là bạn lữ của Chinh Chiến Công Tước, là partner hoàn mỹ, là tổ hợp ăn ý, chưa bao giờ tách ra. Nhưng mà suy cho cùng đó cũng chỉ là game thôi.

“Không phải lại là một năm nữa đó chứ?” Ôn Tiễu nói đùa: “Em mới sẽ không chờ anh lâu vậy đâu.”

“Ít nhất nửa năm.” Lần này Chinh Chiến Công Tước trả lời rất nhanh: “Sớm biết vậy thì lúc trước đã không đẩy Lãnh Nữu cho Lưu Sa.”

“Làm gì chứ?” Ôn Tiễu thiếu chút nữa đã cười ra tiếng: “Trông em thiếu trai đến vậy sao? Lại nói, em cũng không rảnh chơi nữa mà.”

Ước chừng do hiện tại là giờ dùng cơm trưa nên có thể nhín ra chút thời gian rảnh, Chinh Chiến Công Tước hồi âm rất nhanh: “Thật ra từ trước Tết anh cũng đã bận rồi. A Tiễu, nếu không có em, chắc từ năm trước anh đã nghỉ.”

“Xem ra sức quyến rũ của em là không thể khinh thường a.” Ôn Tiễu trả lời: “Bằng không khi nào anh nhín chút thời gian lên mạng đi, một chút là được rồi, ly hôn nhé?”

Chinh Chiến Công Tước do dự một chút. Hiển nhiên, anh thật sự rất bận, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Được.”


Trong khoảng thời gian này, acc Chinh Chiến Công Tước từng đổi mật mã một lần, Ôn Tiễu vẫn luôn biết. Nếu thật sự muốn ly hôn thì tự cô mở hai acc cũng được. Anh trước giờ vẫn rất yên tâm với cô.

Chinh Chiến Công Tước đương nhiên không thật sự nghĩ Ôn Tiễu bảo anh online là để ly hôn. Cho dù có bận hơn nữa thì vẫn rút ra chút thời gian được.

Thật ra anh cũng đã sớm nói, trước kia không tìm partner trong game là vì sợ mình sẽ đột nhiên bận hẳn lên, không thể nào quan tâm đến đối phương, nhưng mà cuối cùng anh vẫn không kiềm chế được.

Những người có thể khiến anh mất kiềm chế vốn rất ít, bởi vì anh cũng là một người rất thực tế.

Đây là vấn đề thuộc về ý thức trách nhiệm, cho dù chỉ là một trò chơi.

Đợi đến khi Chinh Chiến Công Tước gửi tin nhắn nói có thể online được thì đã là một tuần sau. Lúc đó Ôn Tiễu đang ở ngoài đường, nhận được tin nhắn liền vội vàng chạy về phòng. Cô đăng nhập mấy phút rồi Chinh Chiến Công Tước mới xuất hiện.

Đối với cặp đôi tự dưng lặn mất một thời gian rồi lại tự dưng xuất hiện cùng lúc này, mấy người có thêm bạn với cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.

[Hảo hữu] Mùa Đông Khóc: Đù, hai người các người cùng nhau mất tích lại cùng nhau xuất hiện, đây là quen nhau ngoài đời thật luôn sao?

[Hảo hữu] Mạt Nhã Huyên: Aiz, Lãnh Nữu nói vậy tôi cũng thấy có lý, hai người các người không cần ân ái vậy được không?

[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Online cũng bị nói thành ân ái, đây là logic độc đáo của ai vậy?

[Hảo hữu] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Cô đừng có xạo. Lời cô nói chỉ có thể tin một nửa thôi.

[Hảo hữu] Chinh Chiến Công Tước: Còn tôi?

[Hảo hữu] Chỉ Gian Lưu Sa: Hai phần. (2/10 =))))

Trên kênh [Hảo hữu], một đống nước miếng tung bay. Lúc này, Ôn Tiễu mới phát hiện thì ra Chỉ Gian Lưu Sa đã sớm thêm bạn với quá nửa thành viên Quân Lâm rồi, té ra cô mới là người cuối cùng sao?

[Hảo hữu] Mùa Đông Khóc: Nói hai người các người gần đây đi đâu vậy? Một đám ra vẻ thần thần bí bí. Đi, lát nữa lập đội đi đánh nhau. Chỉ Gian Lưu Sa ở ngoại ô Nam Tinh Thôn, cùng đi giết không!

[Hảo hữu] Thông Hoa Đại Toán: Đi!!! Lãnh Nữu tổ anh! Đi giết bang chủ của địch!

[Hảo hữu] Chỉ Gian Lưu Sa: Đệch, tôi không chọc nổi, tôi trốn còn không được sao?


[Hảo hữu] Im Lặng Như Tờ: Lưu Sa, ông không thể khí phách một chút mà nói toàn liên minh Lâm Uyên Các đến ngoại ô giúp đỡ sao? Nhìn bộ dạng sợ vợ của ông kìa!

……

Nhìn đủ loại đùa giỡn trong kênh [Hảo hữu], Ôn Tiễu đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương.

Niềm vui này từng thuộc về cô, nhưng sau này không còn nữa.

Chơi game lâu vậy rồi, cho dù người khác có nói cô chỉ lo chơi bời lêu lổng, không học hành đàng hoàng, cô vẫn chưa từng để ý. Đối với những mọt sách xung quanh hay người lớn mà nói, cả ngày đắm mình trong game đúng là sa đọa, nhưng bản thân cô biết mình đang làm gì.

Cô chưa từng vì chơi game mà sao nhãng việc học hay những chuyện cần làm. Cũng như người khác đọc tiểu thuyết hay xem phim vậy, cô chính là thích chơi game.

Không có trò chơi nào mười năm vẫn như một ngày, cuối cùng cô cũng phải đi.

Chinh Chiến Công Tước gửi lời mời vào đội đến, Ôn Tiễu nhanh chóng ấn xác nhận.

Hoa Sinh Mê không có trang bị tốt nhất server, nhưng cô lại đứng bên cạnh người lợi hại nhất

“Sắp phải ra ngoài nữa rồi.” Chinh Chiến Công Tước pm nói: “Bảy giờ rưỡi phải họp.”

Ôn Tiễu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 10.

Cô không muốn quanh co, cho nên liền gọn gàng dứt khoát: “Chúng ta bán acc đi.”

“Hả?” Chinh Chiến Công Tước kinh ngạc nói: “Em bỏ được?”

“Một cái acc thôi, không có gì bỏ được hay không.” Ôn Tiễu trước giờ vốn quyết đoán: “Em chỉ là luyến tiếc anh, chưa từng luyến tiếc acc game.”

Acc Chinh Chiến Công Tước này toàn thân cao thấp cộng lại cũng chưa chắc chỉ năm con số. Cho dù anh có tiền đi nữa thì cũng không thể nào bỏ không một cái acc đó không chơi. Vốn Ôn Tiễu cũng từng do dự, nhưng lúc này cô lại rất kiên định.

Chinh Chiến Công Tước cũng đã sớm nghĩ đến chuyện bán acc nghỉ chơi, chỉ vì Ôn Tiễu cho nên vẫn không nỡ thôi.


Nhưng acc này cũng không dễ bán. Giống như nhà ở bình thường bán dễ, nhưng nếu muốn bán một căn biệt thự thì khó khăn hơn nhiều. Dù sao người nguyện ý bỏ thật nhiều tiền ra mua một cái acc game cũng không có nhiều.

Chinh Chiến Công Tước cũng biết điều này, cho nên Ôn Tiễu đoán thật ra anh cũng từng để ý xem gần đây có ai muốn mua acc đại thần hay không, vẫn không thấy ai mua nên anh mới án binh bất động.

“Nếu em không xuất hiện, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không có vợ trong game.” Chinh Chiến Công Tước nói: “Tuy không cảm thấy em sẽ sướt mướt như những cô gái bình thường nhưng nếu nói em không thấy chút khổ sở nào thì anh cũng không tin. Muốn khóc sao?”

Ôn Tiễu khịt mũi. Có trời mới biết cô khổ sở đến mức nào khi nghĩ đến chuyện bán acc, chỉ là cô không muốn để người khác biết thôi.

Từ trước đến giờ cô đã quen khoác bên ngoài biểu hiện không tim không phổi, nếu vì chuyện bán acc mà gào khóc một lần chắc sẽ có rất nhiều người được mở mang tầm mắt.

Nhưng suy cho cùng thì cũng là con gái, cũng như có bạo lực thế nào đi nữa thì cô vẫn là một vú em, một vú em có thể thêm máu.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Bọn họ nói với nhau mấy câu rồi lại đồng thời im lặng.

“Em có từng… thích anh ngoài đời thật không?”

Khi nhìn thấy những lời này của Chinh Chiến Công Tước, Ôn Tiễu đột nhiên run cả người.

Không phải vì quá sến, mà là vì đột nhiên nhớ đến có một người từng đứng dưới lầu ký túc xá của cô. Không đứng đắn như nhân vật trong game, cũng không im lặng như khi online, anh chỉ là một người hết sức bình thường, không đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, cũng không có sức quyến rũ khiến người ta vừa gặp đã yêu, nhưng hình ảnh anh như vậy lại khắc sâu vào tâm trí cô.

Cô từng cho rằng yêu qua mạng là không thực tế, là ấu trĩ, là buồn cười. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại khinh bỉ mình của hiện tại. Tình không biết bắt đầu từ khi nào, đến khi nhìn lại thì đã đậm sâu.

Từng thích sao?

“Có.” Ôn Tiễu trả lời: “Anh công khai tới tìm em như vậy, em không thích được sao. Còn anh?”

“Có.” Anh trả lời rất kiên quyết: “Nếu vậy, thì bán acc đi.”

Này… là chuyện gì xảy ra?

Nhất thời Ôn Tiễu không thể phản ứng lại kịp. Vì đã từng thích, cho nên bán acc?

Có điều chỉ giây lát cô đã đáp lại ngay: “Anh bán nguyên acc đúng không? Em vẫn là xử lý trang bị, bảo thạch riêng kiếm tiền đi, rồi acc này không bán.”

“Hửm? Không bán?”

“Đúng vậy, không bán.” Ôn Tiễu trả lời: “Vốn một cái acc rỗng bán cũng không bao nhiêu, ai mua acc anh thì liền tặng luôn acc Hoa này đi. Hy vọng đến tay chủ nhân tiếp theo, bọn chúng vẫn còn có thể cùng nhau.” Cô nhìn quan hệ tiên lữ đã max level của hai người, cảm thấy rất luyến tiếc.


Ôn Tiễu dù để ý tiền bạc nhưng không có khoản nhỏ này cũng không sao.

Chinh Chiến Công Tước đương nhiên biết ý cô: “Được. Anh phải đi, không kịp nữa rồi.”

Ôn Tiễu nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ rưỡi.

Thanh toán trang bị, thanh toán bảo thạch cũng không phải chuyện một hai ngày có thể xong. Nhanh thì một tuần, lâu thì có thể cả tháng. Nói cách khác, mấy ngày tới, acc này vẫn còn phải bày hàng.

Chinh Chiến Công Tước vừa xuống mạng, Ôn Tiễu liền đi gỡ trang bị và bảo thạch.

Khi cô nói sau này mình và Chinh Chiến Công Tước sẽ không chơi nữa ở kênh [Hảo hữu] và [Bang hội], khung chat riêng của cô lập tức bị bao phủ bởi tin nhắn.

Lãnh Nữu lập tức gọi điện đến hỏi, nhưng Ôn Tiễu đã quyết định, sẽ không thay đổi.

Không phải bọn họ không muốn chơi, mà là không có thời gian.

Ai cũng sẽ có ngày phải đi, mọi người đều có thể hiểu.

Đáng tiếc, Lãnh Nữu bất đắc dĩ nói: “Từ nay về sau chỉ còn một mình tôi chiến đấu.”

“Còn Lưu Sa mà.” Ôn Tiễu trả lời: “Yêu nhau tướng sát còn kích thích mãnh liệt hơn cả kề vai chiến đấu. Lãnh Nữu, ở lại chơi thật vui vẻ. Đây chỉ là một trò chơi thôi, dù tôi không chơi nữa, chúng ta vẫn là bạn.”

“Đương nhiên.” Mùa Đông Không Lạnh trả lời: “Chừng nữa bán acc rồi mà có rảnh thì trực tiếp lên acc tôi chơi đi. Nếu ngày nào đó bà xử lý xong hết mọi chuyện mà tôi vẫn còn chơi thì bà nhất định phải trở về.”

“Bao lâu?” Ôn Tiễu hỏi: “Lại chơi một năm, hay là mười năm?”

Mùa Đông Không Lạnh bên kia đầu dây không trả lời. Cho dù cô muốn chơi mười năm thì cũng chưa chắc game này sẽ mở cửa lâu như vậy.

Đôi khi cô can đảm hơn Ôn Tiễu, nhưng cô thật sự không thực tế bằng. Chính vì còn mang suy nghĩ lí tưởng hóa, cho nên nhìn cô mới có vẻ tiêu sái hơn.

Nhưng mà thật sao? Nếu cô rời đi thì có quyết tuyệt được như Ôn Tiễu hay không?

Ngoại trừ trò chơi, chúng ta còn có cuộc sống nữa.

Khi Ôn Tiễu xử lý xong mọi chuyện rồi xuống mạng thì đêm đã khuya. Nửa đêm, điện thoại lại báo một tin nhắn mới, vẫn là Chinh Chiến Công Tước.

“Anh cho chính mình thời gian nửa năm. Nếu bận rộn như vậy mà anh vẫn nhớ rõ em, anh đến tìm em.”

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận