Nó mỉm cười không nói gì. Nếu như mọi người biết cuộc thi này đã được sắp đặt chắc chắn sẽ không còn vui vẻ ung dung như bây giờ được đâu!
___________________________________________________________________
Cuộc thi bắt đầu từ 7h sáng, vì vậy nó và hắn 6h 40' đã đến nơi.
Vì xe chỉ có thể đậu đến dưới chân núi, nó và hắn phải đi bộ lên. Đi được cỡ 10 phút, nó và hắn thấy một căn nhà nhỏ ở trên sườn núi, chắc rằng đây là địa điểm tụ họp, vậy nên mới vào xem thử. Quả nhiên trong căn nhà có 8 người còn lại. Bọn họ đều đang ngồi chuẩn bị dụng cụ, xem ra rất thành thạo việc này.
Thấy nó và hắn đi vào, mọi người đều ngước lên nhìn. Nó quan sát xung quanh, trong căn nhà có 4 nam và 2 nữ, bọn họ chắc đã từng tham gia hoạt động này nên mới chuyên nghiệp chuẩn bị đồ đạc. Nó kéo hắn ngồi xuống hỏi chuyện một người đàn ông có vẻ thân thiện nhất, tầm 25 tuổi.
Người đàn ông thấy nó ngồi xuống bên cạnh, hơi nghi hoặc một chút nhưng rồi cũng mỉm cười, hỏi:
- Hai bạn chắc hẳn là người mới? Lần đầu tiên tham gia sao?
Nó gật đầu, tuy là lần đầu tiên tham gia cuộc thi nhưng những cái gì về leo núi, nó đều biết hết. Hai tháng huấn luyện nó đã được học hết rồi.
- Em là Hạ Nhi, 22 tuổi, hiện đang là giáo viên trường Angel.
Chàng trai nghe vậy thì cười tươi, một cô gái đẹp thế này bắt chuyện làm sao có thể từ chối chứ?
- Anh là Quang Trí, 25 tuổi, là bác sĩ. Anh không ngờ em còn trẻ thế mà đã là giáo viên rồi đấy! Đã thế là một ngôi trường lớn nữa chứ!
Trí là một chàng trai có vẻ phong lưu. Nụ cười trên môi lúc nào cũng có vẻ đa tình nhưng tính cách có vẻ rất thân thiện. Nó bỗng cảm thấy khó chịu, có cảm giác gì đó ớn lạnh với anh chàng này.
-Rất vui được gặp anh!- Nó cười giơ tay ra.
Trí cũng nắm lấy bàn tay nó nói:
- Rất vui được gặp em!
Đang vui vẻ, bỗng cảm thấy một làn khí lạnh bao trùm, nhìn sang mới phát hiện chành trai đang đứng bên cạnh nó, khuôn mặt đã tối sầm rồi. Trí hơi run run chỉ hắn hỏi nó:
- Còn đây là?
- Đây sao? Anh ấy là bạn em, Nguyễn Việt Hưng, đẹp trai đúng không anh? Tiếc là cậu ấy có vị hôn thê rồi nếu không em đã theo đuổi.
Trí "ừ" một tiếng rồi mỉm cười. Thì ra cô nàng này vẫn còn độc thân.
Nó nhìn xung quanh rồi cất tiếng chào mọi người. Lúc này, hai người sau lưng Trí lại gần nó, cô nàng nhìn nó tươi cười:
- Chào em, chị là Nguyệt, 24 tuổi, giáo viên mầm non, anh này là bạn trai chị, Tuấn, 26 tuổi, cũng là bác sĩ.
Nguyệt trông rất trẻ với tóc buộc cao, làn da trắng, mũi cao, đôi mắt to nhìn rất hiền rất thích hợp với nghề giáo viên mẫu giáo. Khi cười chị ta để lộ hai cái răng khểnh rất dễ thương. Chàng trai bên cạnh có thể nói cũng không tệ. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt sáng đằng sau chiếc kính với nụ cười luôn nở trên môi, có thể thấy đây là một chàng trai lịch thiệp.
Giới thiệu xong, không đợi nó trả lời, Nguyệt chỉ vào cô nàng lạnh lùng ngồi trong gốc đang mài dao nói:
- Chị ấy là Băng, rất đẹp đúng không nhưng không, lạnh lùng lắm đấy nhé! Thật ra lại rất tốt, kiểu như khẩu xà tâm phật ấy mà, em đừng để ý nhé!
Đó là một cô gái với mái tóc dài, màu hạt dẻ uốn lọn, gương mặt có thể nói là mỹ nhân nhưng lại rất lạnh giá. Mọi người dường đang mặc đồng phục, vì vậy Băng cũng không ngoại lệ với áo khoác ngoài, áo thun trắng bên trông quần dù. Cô ấy đang tỉ mỉ mài con dao cho thật sắc.
Băng ngồi trong gốc, ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng.
- Vì tính cách của cô ấy mà đến giờ vẫn ế. Chị ấy năm nay 24 tuổi, là bạn chị, là thư kí chủ tịch của một công ty lớn.
Bây giờ, người ngồi trong gốc kia mới ngẩng đầu lên tiếng:
- Không ai mướn cô khai!
Nhưng mà Nguyệt cũng chẳng quan tâm, quay sang tiếp tục nói chuyện với nó:
- Anh chàng đang ngồi sắp xếp đồ đạc kia là Đăng, 24 tuổi, bằng tuổi em đấy!
Nó quay sang nhìn chàng trai với mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt có đôi chút trẻ con, thấy nó nhìn mình, chàng trai nở nụ cười hòa nhã với nó. Nó ngay lập tức cũng cười đáp lại làm cho lông mày hắn cau chặt hơn.
Người cuối cùng cô gái đó chỉ là một người hơi lớn tuổi, tên Khoa 33 tuổi, là tiến sĩ.
Nó và hắn sau khi đã chào mọi người một hồi, lại ngồi hàn huyên với Nguyệt.
- Chị và mấy người bọn họ thường hay tham gia các cuộc thi leo núi lớn, sau vài lần thì gần như là quen nhau hết, ngày một thân hơn. Em xem, chị và anh Tuấn cũng từ các cuộc thi nên mới nảy sinh tình cảm đấy!
Nó mỉm cười không nói gì. Nếu như mọi người biết cuộc thi này đã được sắp đặt chắc chắn sẽ không còn vui vẻ ung dung như bây giờ được đâu!
Sau một hồi, đúng bảy giờ, loa trong cản nhà nhỏ bỗng vang lên tiếng một người đàn ông. Giọng nói không nhanh cũng không chậm nhưng lại rất lạnh, dường như chẳng có chút cảm xúc gì.
- Tôi sẽ thông báo qua thể lệ. Cuộc thi này được tổ chức bởi một nhà tài phiệt. Tôi muốn mọi người nhớ tên cô gái này_Angel, sau này cảm ơn cô ta, bởi vì trong cuộc thi cô ta sẽ giúp các vị. Mọi người chia làm hai đội, mỗi đội phải tìm ra lá cờ của đội còn lại. Nó ở đâu đó trong ngọn núi này nhưng chắc chắn sẽ không hề dễ tìm đâu. Trò này tương tự như đánh trận giả nhưng sẽ có thay đổi. Hoặc mọi người sẽ tìm thấy lá cờ, hoặc mọi người sẽ phải chết. Trong số các người có một người sẽ là tên gián điệp, giết những kẻ còn lại, nếu các bạn tìm ra hắn, xử lí hắn trước 48h thì sẽ sống sót. Các người trong vòng 48h không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể tìm cờ và bắt tên gián điệp, một ai cố gắng liên lạc ra bên ngoài hoặc tìm mọi cách để ra ngoài sẽ chết. Tôi muốn nhắc các bạn, sau 48h giờ, các bạn cảnh sát sẽ đến nơi này, nếu cầm cự được đến khi đó, sẽ sống, còn không thì, chỉ còn con đường chết. Đừng hy vọng vô ích, mọi cách thức liên lạc đã bị tôi chặn.Nhắc nhở lần cuối, đừng giết người vô tội bởi vì, nếu các bạn giết sai người sẽ bị tôi bắn chết. CHỈ CÓ TÊN GIÁN ĐIỆP MỚI ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI, NHỚ LẤY! À, lời cuối cùng xin gửi lời chào tới vị sát thủ nổi tiếng đứng đầu SA_ Angel và tên thủ lĩnh siêu trộm_ Ken.Chào mừng hai người, hãy cố gắng giúp đỡ mấy người còn lại, đừng để họ bị giết nhé! Nếu không giúp được, tôi cũng không giết hai người đâu! Chúng ta còn nhiều trò mà!
Sau đó, là một khoảng thời gian im lặng. Mọi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.
Nó nhếch mép nói:
- Đúng là một tên biến thái! Lại ột tên giết người tham gia trò này.
Dám lấy tên tôi ra? Các người chán sống rồi sao? Sao lại nghĩ là tôi sẽ giúp bọn họ chứ? Nhưng mà lại gặp được thủ lĩnh nhóm siêu trộm, xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Nguyệt run run túm lấy áo Tuấn:
- Nhi nè, em không sợ sao? Trong chúng ta có tên giết người đấy, lỡ hắn giết chúng ta thì thế nào?
Nó mỉm cười:
- Nếu như sợ mà giải quyết được vấn đề thù em đã sợ từ lâu rồi. Thay vì cứ sợ hãi bình tĩnh giải quyết vấn đề là tốt nhất.
Băng cũng gật đầu, cất tiếng:
- Tôi nghĩ nên chia đội trước đã.
Tuấn vỗ vai an ủi Nguyệt nói với mọi người:
- Bốc thăm đi. Tôi thấy trong góc có một lọ thăm đấy, xem thử, ai đội ai.
Hắn đang chìm trong suy nghĩ, gạt đầu:
- Được. Đằng nào tên giết người đó cũng chưa thể giết chúng ta ngay được. Theo tôi, mọi người nên đi cùng nhau đi theo đôi thì hơn rồi tìm mọi cách kéo dài đến 48h. Đằng nào trong quá trình cũng sẽ có hai người giúp chúng ta mà.
Quả nhiên là Angel có tham gia, để tôi xem cô sẽ giúp bọn họ như thế này. Nhưng nếu như tên đó nói, vậy thì Angel là một trong ba người này, Nguyệt thì không phải, vẻ mặt sợ hãi của chị ta không thể dối được. Chỉ còn Băng và Nhi, nhưng Nhi lại không giỏi đánh nhau gì cả, được chút ít,chỉ được cái bản lĩnh, tính cách cũng không hề lạnh như Angel, ngược lại còn có hơi ngốc. Vậy người còn lại chỉ có Băng. Chị ta là Angel sao?
Đăng nghe xong, lối hộp thăm ra ọi người bốc. Cuối cùng, nó, hắn, Nguyệt và Tuấn. Còn lại bốn người kia một đội.
Hắn thầm nghiến răng, cùng đội với hai cô nàng này, khó có thể thắng được, đã vậy lại phải bảo vệ họ nữa chứ! Lại còn không thể quan sát được Băng.
Mọi người bắt đầu chia ra, mỗi đội đi một ngã, họ hẹn nhau sau 15' nữa mà có như gặp, thì sẽ bắn xem như trò chơi bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...