Trời trong xanh với những tia nắng vàng phản chiếu lên một thị trấn đông đúc nhỏ phía bắc miền đất Thái. Tháng cuối thu, cái cảm giác chuyển mùa, thông thường vẫn còn se lạnh mấy ngày trước nhưng cái nắng của hôm nay cùng cơn gió nhè nhẹ khiến không khí trở lên mát mẻ. Phải chăng vào một ngày đặc biệt, thiên nhiên cũng chiều lòng thay.
Hôm nay, dù thiên nhiên có lý tưởng đến mức nào thì cái bầu không khí vắng vẻ, lo âu của những con người trong cái thị trấn nhỏ này cũng đã lấn áp tất cả. Sự vắng vẻ khác hẳn với ngày thường, sau đó là những ánh mắt với đủ sắc thái từ khinh bỉ cho tới sợ hãi đằng sau những ô cửa sổ mấp mé ở trong mấy ngôi nhà đóng kín. Thường phần nào nó đã trở thành một thói quen, một phong tục của người xưa để lại, một góc khuất đen tối xưa cũ vẫn còn ẩn hiện tại nơi này.
Lịch sử của nơi đây, nơi không ôn hòa như nụ cười hiện trên đôi môi người thiếu nữ, ẩn sâu trong đó là những thế lực ngầm lớn và quy mô khét tiếng, gần như không thua kém gì các nước trời tây. Cái thị trấn này trước đây gần như là một trong những trung tâm của quyền lực, là sự hội tụ của phi pháp với đủ các thể loại, đa dạng ngành nghề, cũng là nơi xảy ra liên tục các cuộc giao tranh tranh giành quyền lực. Vì thế nên xưa kia chính là địa điểm tranh giành của các thế lực lớn, bởi địa thế nơi này có thể giúp một tổ chức vươn mình trở thành một thế lực tầm thế giới
Nhưng giờ những thứ đó không còn nữa, sự kiểm soát chặt chẽ của chính phủ, cái tên tam giác vàng trở lên quá nguy hiểm và rủi ro trong khi lợi nhuận cũng không còn quá hấp dẫn so với những ngành nghề khác. Giờ đây, mọi thứ đã trở thành quá khứ nhưng sự nổi tiếng về cái địa danh từng làm khuynh đảo thế giới lại giúp cho ngành du lịch phát triển nơi này, nhờ thế mà cuộc sống của người bản địa cũng được cải thiện phần nào. Tuy thế có một sự kiện mà cứ 4 năm một lần tất cả người dân ở đây đều phải nhớ khắc ghi và tránh né, quyền tự do đi lại của người dân đều bị kiểm soát và có thể là tước bỏ trong vài ngày ngắn ngủi đó chính là luật ngầm bất thành văn của nơi này. Vào ngày này, mọi hoạt động xung quanh của người dân đều ngừng hoạt động, người dân trong nhà đóng cửa, hàng quán ngừng hoạt động, đường xá vắng tanh chỉ thi thoảng xuất hiện vài vị khách du lịch hoặc những kẻ giả danh. Tất cả là để phục vụ cho đại hội thế giới ngầm bốn năm một lần tại phía đông thị trấn, nơi xưa kia là một khu công nghiệp cũ sau chuyển thành nơi trung tâm chung chuyển, là nơi tập hợp của những ác quỷ xuyên biên giới.
Khu công nghiệp, đó chỉ là một cái danh hiệu xưa kia, còn bây giờ thì được thay thế tân trang lại thành một nơi vô cùng khang trang và tiện nghi, nơi có một cái sân cỏ rộng bằng cả sân bóng, một căn biệt thự kẹp ở giữa hai nhà công nghiệp, căn nhà ba tầng rộng vài trăm mét vuông với cái cửa chính đồ sộ bằng gỗ đang mở, để lộ ra một cái phòng khách rộng bao chọn cái bàn lớn màu ghi cùng hơn một cái ghế sang trọng, khoảng cách giữa các hàng ghế đủ rộng để chủ nhân cùng cận vệ thoải mái đứng phía sau.
9h sáng, một ngày đẹp trời như những ngày trước đó. Từ đằng xa, dưới những con đường quốc lộ vắng vẻ khác lạ với thường ngày nãy giờ thì hiện tại lũ lượt những đoàn xe sang trọng, trên đầu mỗi chiếc xe đều có một lá cờ quốc kì nhỏ đại diện cho quốc gia của mình, bọn họ khác nơi xuất phát nhưng lại có thể nối đuôi nhau vào sân cùng một lúc khiến trong chốc lát cái sân rộng bỗng chốc trở lên chật chội.
Những vị vua thế giới ngầm trong khu vực bước xuống xe là ngay lập tức được một cô gái xinh đẹp chủ động mở cửa, phục vụ chỉ dẫn đối phương một cách kính trọng, lịch sự và chuyên nghiệp y như đang đi tới một khách sạn năm sao. Mọi người được những phụ nữ xinh đẹp chỉ dẫn giới thiệu tới một người đàn ông trẻ, tuổi đôi mươi mặc vest xanh sang trọng, bên cạnh là hàng chục người cận vệ cao to lực lưỡng với khí thế đủ để có thể trấn áp lại vía của những kẻ sừng sỏ trước mặt. Ngay khi thấy mọi người đã ra khỏi xe và đang dần hướng tới sảnh chính, một số người tỏ vẻ không quan tâm cố tình né đi lời chỉ dẫn giới thiệu để đi thẳng vào trong. Biết được điều đó, gã thanh niên lập tức chủ động lên tiếng chào hỏi.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian của mình để tới nơi này, tham dự hội nghị được tổ chức 4 năm một lần. Tôi somokid con trai trưởng ngài Arthit rất hân hạnh và vinh dự được đón tiếp các vị. Cha tôi đang đợi các vị ở bên trong, xin mời mọi người."
Nói xong anh thanh niên somokind liền cúi gật đầu nhẹ, tay phải xoè ngang, tay trái đặt trước ngực chỉ đường hướng tới cánh cửa chính, nơi cái bàn tròn rộng đang chờ đợi. Trước hành động đầy lịch thiệp bài bản là những ánh mắt nhìn lạ lẫm kèm pha chút chế giễu về sự non nớt của đối phương, Chỉ duy nhất MAI CỒ, kẻ mặc vest đen cùng ánh mắt thâm sâu khó lường, một kẻ nguy hiểm nhất trong đám người ở đây, gã có tuổi nhưng lại đút tay túi quần rồi tiến lại gần bắt chuyện với cậu ta một cách rất nho nhã nhưng lại mang theo uy trấn áp lại những tên đô con bên cạnh.
"Một thằng nhóc có tài. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Nói xong hắn liền quay mặt bước đi hướng vào đại sảnh, nhưng chỉ đi được nửa đường thì thế nào Gã lại chêm thêm vài câu ẩn ý khác.
"Cậu nghĩ hôm nay là ngày đẹp hay ngày xấu."
Với cái IQ thuộc tốp thế nhưng vẫn không thể lý giải ngay lập tức câu nói ẩn ý của lão. Nhưng dù những câu giải đáp đôi khi đúng sát với ý nghĩa thực thế nhưng lại gạt phắt đi bởi một nơi như thế này gần như chuyện điên rồ đó không có khả năng xảy ra. Nhìn bóng lưng Mai cồ người cuối cùng đi trong đoàn tiến gần tới cánh cửa thì cũng là lúc cậu ta nói với những người cận vệ.
"Chúng ta vào thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...