Sát Thủ Quy Ẩn


Đêm đó hắn nằm ở salon ngủ một giấc cho tới sáng, khi thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là mở cửa ra khỏi nhà.
Bên cạnh khu dân cư là một cái chợ nhỏ, bây giờ mặc dù mới hơn bốn giờ sáng, nhưng mà những người bán đồ ăn nhỏ hay bán thịt cũng đã chuẩn bị bán hàng.
Ở ven đường có một tiệm tạp hóa đã sáng đèn, Gia Minh gõ cửa, nói là trong nhà có một em gái mới sinh, nửa đêm đòi ăn, xin mở cửa.

Sau đó hắn mang theo hai túi bánh mỳ lớn, thêm cả, chân giò hun khói, sữa đặc, bơ và một số thứ rồi đi về.
Đóng cửa lại, từ trong phòng ngủ truyền tới những tiếng động, Gia Minh biết là cô gái tóc vàng Marilyn kia đã tỉnh, cho nên hắn đặt hai túi thức ăn xuống, rót một chén nước nóng, mở cửa phòng rồi đưa chén nước vào.
"Tạ ơn, cảm tạ...!Khụ...!Khụ khụ..."
"Cô ho rất dữ, tôi thấy bệnh tình không thể nào rút được, tốt nhất nên ngủ thêm một lát đi, ta xem đốt thì không thế nào thối ba, hẳn là ngủ thêm một lát."
"Tôi...!Khụ...!Ngủ không được, Heidy nó..."
Trong khi nói chuyện, Marilyn trông thấy một cô bé đang ngủ say ở phòng đối diện, một lát sau, nàng mới đặt cái chén xuống, nói:
"Cảm tạ."
"Đây là chuyện mà thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong phải làm."
Gia Minh cười cười, ngồi trên ghế salon đánh giá cô gái tóc vàng này.

Trong phòng này không có quần áo đàn ông, cô gái này tìm thấy mấy bộ quần áo của mẹ hắn, nhưng mà thân hình của mẹ hắn nhỏ nhắn, quần áo trở nên bó sát lại.
Nhất là chiếc áo sơ mi mà cô nàng đang mặc, bó sát tới mức làm cho bộ ngực của nàng có xu thế xé vải mà ra, quần thì biến thành một chiếc quần lửng, có chút đẹp mắt.
Qua một lúc, hắn hỏi:

"Vì sao...!Vì sao không đi bệnh viện chứ?"
"Tới bệnh viện...!bọn họ sẽ tìm thấy..."
"Bọn họ?"
Gia Minh nhíu nhíu mày, nói:
"Tôi thấy cho dù là gia tộc Saliere hay là gia tộc Gambino, thì lực lượng hình như còn chưa vươn tới đây?”
Gia Minh trước đây đã từng ở chỗ của Bùi La Gia, tuy rằng tổng bộ là ở Nhật Bản, thế nhưng nó vốn là một tổ chức sát thủ mang đẳng cấp thế giới, cho nên nắm chắc tin tức về các tổ chức xã hội đen, thậm chí những người hiếm thấy như Dị năng giả, Tiến Hóa giả cũng biết.
Lúc đó, Gia Minh được phân ở trong phân bộ sát thủ Châu Á, nhưng mà luôn tiếp xúc với các loại Mafia, cho nên cũng biết được tình hình của các gia tộc.

Hiện giờ ở New York đang bị hơn 20 gia tộc phân chia địa bàn cai trị, gia tộc Saliere cũng là một trong số đó, mà gia tộc Gambino cũng vậy.
Với ký ức của hắn thì hắn biết gia tộc Saliere cùng với gia tộc Gambino gần đây luôn tranh chấp với nhau, tuy rằng gia tộc Saliere bị hạ phong, nhưng mà mãi cho tới khi Gia Minh gặp Hỏa Phượng Hoàng, thì gia tộc Saliere cũng tới mức cùng đường mạt lộ, nói cách khác đó chính là bị đuổi tận giết tuyệt.
Lực lượng của gia tộc Gambino theo tới tận Trung Quốc để tuy sát, nhưng mà ở trong lãnh thổ của Trung Quốc, Hồng Kong đã bị Hội Tam Hợp chiếm, khi Mafia tới đây gây sự, thì không có cách nào tới bệnh viện được cả, họ toàn thông qua Đại sứ quán để giải quyết.
"Đúng..."
Marilyn chần chờ hồi lâu, mới cắn răng, nói:
"Cha của Heidy, hắn tên là...!Đường Kính Nghiêu..."
Cái tên này làm cho Gia Minh hoảng sợ, Đường Kính Nghiêu này là phó bí thư thị ủy của thành phố Giang Hải, hắn là danh nhân nổi tiếng nhất của thành phố Giang Hải trong hơn một năm nay.
Hắn đã từng đi du học, lại có nhiều tiền, có người nói hắn có năng lực, lại chăm chỉ với công việc, tết vừa rồi hắn còn tới Hoàng gia để bái phỏng, nhưng mà lúc đó hắn còn mang theo cả gia đình cơ mà...
Sau khi được Marilyn tiếp tục giải thích, Gia Minh mới hiểu được tất cả chân tướng, hóa ra, hơn mười năm trước Đường Kính Nghiêu còn đang du học ở Mỹ, khi đó hắn quen với thiên kim tiểu thư Marilyn, hai người nhất kiến chung tình, vì vậy liền có Heidy.
Quan niệm tình ái của người Mỹ khác với người Trung Quốc, lúc đó Đường Kính Nghiêu chỉ quan tâm tới sự nghiệp, muốn tiếp cận gia tộc Saliere.

Cha của Marilyn không thích Đường Kính Nghiêu bởi hai nguyên nhân, một là không thích con người hắn, hai là không muốn con gái phải tới nước Trung Quốc dã man mông muội chịu khổ.
Tổng hợp các loại lý do, Đường Kính Nghiêu bỏ vợ về nước, đầu năm nay khi đã có danh vọng, hắn mới phái tay chân tới Mỹ đón Marilyn tới.

Mà lúc này gia tộc Saliere và gia tộc Gambino đã đao thương nói chuyện, cho nên cha của Marilyn mới vì sự an toàn của con gái mà đồng ý.
Nhưng mà, cho tới lúc tới Trung Quốc, Marilyn mới phát hiện tình cảnh không tốt, nàng không giỏi bắn súng, không biết đánh nhau, nhưng mà dù sao cũng xuất thân là con gái của Mafia, cho nên cũng nhận biết được vài điều.
Từ khi tới Trung quốc, Đường Kính Nghiêu an bài cho nàng ở một biệt thự hẻo lánh, tuy rằng có thường xuyên tới đây, nhưng lúc nào cũng tỏ ra vô ý hỏi thăm về tình hình của gia tộc Saliere.
Hắn không ngờ là, trong 10 năm trước khi tới Mỹ, Marilyn vì nhớ người yêu, nên không quan tâm tới chuyện của gia tộc, Đường Kính Nghiêu không hỏi được manh mối nào có giá trị cả.
Ngược lại, Marilyn cũng biết Đường Kính Nghiêu có thế lực rất lớn ở thành phố Giang Hải, hắn lại có quan hệ với gia tộc Gambino, không đợi cho nàng ngửa bài, Đường Kính Nghiêu đã phái sát thủ của Bùi Gia La tới thanh lý quân cờ vô dụng này, cho nên mới có cảnh tượng hôm qua.
Nghe đến đó, Gia Minh cũng hiểu được đại khái, nhưng mà do không có lệnh truy nã, cho nên Đường Kính Nghiêu không yên tâm.

Tuy rằng hắn có thể tìm một tội danh sai lực lượng cảnh sát hỗ trợ, nhưng đi cùng với hỗ trợ là điều tra, mà điều tra thì ra nhược điểm của hắn, lựa chọn duy nhất là...
"Vì sao không gọi điện thoại về? Lực lượng của Đường Kính Nghiêu cho dù có lớn, nhưng cũng không có khả năng ngồi canh điện thoại của cả thành phố này, ví dụ như lúc trước cô gọi điện thoại cho cha cô, tôi nghĩ bọn họ đã sớm tới đón cô rồi...!Mà cũng đúng, mấy hôm trước Hải Quan đột nhiên kiểm tra người rất nghiêm, hóa ra là do lệnh của hắn..."
Hắn mặc dù chỉ là một học sinh, nhưng biết rất nhiều tình hình của thành phố Giang Hải, coi như đây là một bệnh nghề nghiệp.
"Tôi...!Khụ...!Khụ khụ..."
Mắt thấy Marilyn muốn nói lại thôi, mà Gia Minh cũng hiểu, nếu như năm đó cha của Marilyn không coi trọng tình cảm của con gái, thì cho dù có ở trong tình cảnh bị bức bách, cũng không cho con gái tới Trung Quốc tị nạn.
Chắc là khi Marilyn đi, hai gia tộc đã tranh đấu tới hồi gay cấn, thêm nữa là lực lượng của Đường Kính Nghiêu cũng không nhỏ, nếu như trở mặt lại thêm một mối nguy hiểm nữa, ai ngờ quyết định của hắn lại thiếu chút nữa đẩy hai mẹ con nàng vào chỗ chết.
Gia Minh trong lòng thầm mắng, liếc mắt nói:

"Đừng ho nữa, tôi hiểu rồi, cho dù thế nào cô cũng phải cho tôi một số điện thoại, tôi cần số trực tiếp có thể liên lạc với cha cô."
"A..."
"A cái gì mà a, nếu như tôi không cứu mẹ con cô, thì bây giờ một người đã chết, một người đã bị cường bạo, rồi bị chết đói.

Mà bây giờ thì tốt rồi, cô lại còn liên lụy tới cả tôi, cô nghĩ rằng tôi là thần ư? Đối kháng với một tổ chức, cô có thể không quan tâm tới bản thân, cũng không quan tâm tới con gái cô, nhưng mà tính mạng của tôi rất quý, cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn sống an toàn, đừng nói nhảm nữa, giấy bút đây, viết đi."
"Tôi..."
Ánh mắt của Marilyn rất phức tạp, nhìn giấy bút trước mặt, lại nhìn Heidy đang ngủ say trong phòng đối diện, qua hồi lâu, nàng cuối cùng cũng quyết định viết một dãy số:
"Khụ, cha của tôi tên là..."
"Tom Ford Saliere, người ta thường gọi hắn là lão Tom, ta biết đại khái một chút."
Gia Minh cầm lấy tờ giấy kia, nói tiếp.

Sau đó hắn dùng bật lửa, đốt tờ giấy đi, ngay cả tro giấy cũng bị hắn vò nát, khi ngẩng đầu lên thì vẫn thấy cô gái tóc vàng ho khan, trong ánh mắt hiện lên sự tươi cười.
"Bạn nhỏ Trung Quốc, thực sự rất thần kỳ...!Các người thực sự có công phu Trung Quốc như lời đồn đãi sao?"
Gia Minh bất đắc dĩ vỗ trán nói:
"Đâu có công phu Trung Quốc, chúng tôi đi đường vẫn phải dùng xe ngựa, nhà mà cô ở bây giờ cũng là nhà tranh, chẳng qua là cô đang có bệnh, cho nên sinh ra ảo giác..."
"Ha hả, khụ, xin lỗi."
Cô gái tóc vàng cười thành tiếng, sau đó nói: “Tôi có thể biết tên cậu không?"
"Tên thì không cần, bệnh tình của cô bây giờ không có chuyển biến tốt, nhưng mà tâm tình thì tốt rồi, nếu như cứ nói chuyện nhiều, nhất định sẽ có biến chứng.

Tới lúc đó tôi phải mang cô tới bệnh viện, giả như lúc đó cô bị bắt, thì làm sao bây giờ, huống chi thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong làm chuyện tốt không bao giờ để tên lại..." Hắn tự cho mình đang nói chuyện cười, nhưng mà đáng tiếc là đối phương lại không nghĩ như vậy.


Sau một lát, hắn ngượng ngùng nói: "Thời gian cũng không sớm, tôi phải đi, cô và Heidy ở tại chỗ này đừng đi ra ngoài, nơi này có bánh mì, miễn cưỡng có thể ăn bữa sáng, buổi trưa tôi mang thức ăn tới, thuận tiện xem tình hình của các người, sau khi tiêm cho cô xong, ta phải đi, cô nói với Heidy một tiếng."
Hắn phất phất tay, đẩy cửa đi ra ngoài, Marilyn hỏi:
"Cậu...!đi đâu?"
Gia Minh thở dài:
"Thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong của Trung Quốc cũng phải đến trường, thế nào nước Mỹ không có Đội thiếu niên Tiền Phong ư?"
Biết rõ đối phương muốn giấu, Marilyn lắc đầu, Gia Minh cất bước rời đi, trước khi đi còn nói:
"Ngay cả Đội thiếu niên Tiền Phong cũng không có, thật là quốc gia dã man lạc hậu..."
************************************************** ****
Ra khỏi nhà là lúc sắc trời đã sáng rõ, Gia Minh một đường chạy thẳng tới Hoàng gia biệt thự, khi tới cửa, hắn thấy Linh Tĩnh đang định nhảy vào, hắn vội vã chạy nhanh, từ phía sau đưa tay bịt mắt Linh Tĩnh, giả giọng nói:
"Đoán xem ta là ai, nếu đoán sai ta sẽ dùng râu cọ vào cô."
"Gia Minh, cái tên bại hoại này, dám giả giọng cha tớ nói chuyện."
Tiểu mỹ nữ đẩy hai tay của Gia Minh ra ngoài, trên khuôn mặt đỏ bừng hiện lên thần thái đáng yêu:
"Tại sao hôm nay lại ở phía sau."
"Ha hả, tớ hôm nay thức dậy sớm, thấy cậu tới cho nên vòng ra phía sau định dọa cậu."
"Thì ra là cậu có ý xấu."
Linh Tĩnh đấm vào ngực của Gia Minh một cái, sau đó nói:
"Đi thôi, Sa Sa nhất định đang ở bãi cỏ chờ chúng ta đó."
Hai đứa trẻ chạy chạy đuổi đuổi ra điểm hẹn bí mật, ánh mặt trời từ dãy núi phía đông hiện lên, ánh bình minh ngập tràn, một ngày mới lại bắt đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận