Hành lễ xong Kha Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng vào Thuần Vương.
Thuần Vương vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Nguyệt khi không che mặt, hắn liền ngây ngốc một hồi.
Lời đồn thật không sai, nữ nhân này quả thật rất đẹp.
Giống như tiên nữ trong tranh vẽ, vừa thuần khiết lại có chút gì đó bí ẩn.
Bảo sao Vương Điện chủ kia lại yêu thương nàng như vậy.
Sau khi hoàn hồn, Thuần Vương nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia nói: "Nguyệt Nguyệt tiểu thư có thể nể mặt bổn vương mà tha cho phu nhân đây được không?" Miệng thì nói thế nhưng người của hắn đã tiến lên muốn đỡ vị phu nhân kia dậy.
Hắn nghĩ chắc chắc Nguyệt Nguyệt này dù có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ nể mặt hắn.
Kha Nguyệt thấy vậy thì khẽ nhếch mép nói: "Chẳng lẽ chuyện của Lưu Ly Phường mà Thuần Vương cũng muốn quản?" Mấy người đang định đi lên đỡ bà ta, bước chân chợt dừng lại.
Thuần Vương cũng bất ngờ khi thấy Nguyệt Nguyệt nói ra câu này.
"Bổn vương chỉ thấy bà ta cũng đã phải trả giá cho hành động của mình.
Hà cớ gì Nguyệt Nguyệt tiểu thư lại phải đuổi cùng giết tận." Thuần Vương vẫn ôn hòa nói, làm cho người ngoài cảm thấy hắn tâm địa thiện lương.
Còn Kha Nguyệt ngược lại là một người ác độc.
Kha Nguyệt cười nhẹ, trong lòng thầm khinh bỉ hắn giả bộ thiện tâm cho ai xem.
Kha Nguyệt tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Ngọc, hỏi: "Vậy nếu là bà ta, nếu dân nữ không cứu con bé, bà ta có tha cho con bé không?" Một câu này của Kha Nguyệt lại khiến mọi người suy nghĩ lại.
Đúng vậy, nếu đổi lại là vị phu nhân kia, bà ta có tha cho hài tử đáng yêu này không này không.
"Không phải cô bé cũng không có chuyện gì sao?" Thuần Vương vẫn ôn hòa nói: "Ta chỉ thấy rằng, nếu cô bé cũng không xảy ra nguyện gì nghiêm trọng.
Bà ta cũng đã bị trừng phạt, vậy thì cũng không nên đối với bà ta quá mức ác độc."
Kha Nguyệt nâng khóe môi nói: "Ở đây ai ai cũng biết rằng Diệp tiểu thư mấy lần đến chỗ dân nữ gây sự.
Dân nữ cũng rất nhân từ mà để người đưa nàng về phủ phò mã, không làm khó gì hơn.
Nhưng nay, mẫu thân của nàng ta lại đến đây quậy phá, suýt chút nữa hại tiểu hài tử của dân nữ.
Chuyện này dân nữ tuyệt đối không tha thứ." Nhìn một lượt mọi người xung quanh, xong Kha Nguyệt tiếp tục nói: "Dân nữ hôm nay muốn bà ta phải trả giá đắt khi động đến người của dân nữ.
Đây không đơn giản chỉ là vì ân oán cá nhân, mà còn là danh dự của Lưu Ly Phường.
Nếu như về sau, có người học tập theo hai mẫu tử họ, nghĩ người của Lưu Ly Phường dễ dàng khi dễ, vậy thì ngày hôm nay nên chết tâm được rồi."
"Vả lại, dân nữ xử trí bà ta như vậy đã là lưu tình rồi." Kha Nguyệt nói thêm
"Tiểu thư phế bà ta thành ra như vậy, đây là lưu tình?" Thuần Vương nhíu mày nhìn Kha Nguyệt.
"Dân nữ chỉ bắt một mình bà ta chịu những gì bà ta gây ra.
Nhưng mà....sư phụ cùng các vị sư huynh của dân nữ thì chưa chắc, họ rất quý Tiểu Ngọc." Kha Nguyệt nhếch môi cười nói.
Thuần Vương nếu không hiểu được ý tứ trong câu kia của Nguyệt Nguyệt thì đúng là quá ngốc rồi.
Nếu là Phong điện chủ, e rằng không chỉ xử lý đến trên đầu bà ta.
"Linh Tiên, sai người đưa bà ta về Ám Nguyệt Điện đi.
Tiện thể thông báo cho phò mã gia việc ngày hôm nay." Kha Nguyệt nhìn Linh Tiên nói sau đó lại chuyển ánh mắt sang phía của Thuần Vương: "Thuần Vương nhân từ, nhưng dân nữ không thể như ngài.
Nếu một ngày có người muốn hại dân nữ mà dân nữ vẫn nhân từ với người đó, thì dân nữ chỉ có thể có một kết cục đó là chết.
Điều này hẳn là Thuần Vương cũng rất rõ." Kha Nguyệt nói xong liền quay người, bế Tiểu Ngọc vào bên trong.
Lúc đầu cô còn không hiểu vì sao mẫu thân của Diệp Vân bỗng nhiên nổi điên đến đây quậy phá.
Nhưng khi nhìn thấy Thuần Vương kia, cô đã hiểu được.
Chuyện này tám phần là dính dáng đến Thuần Vương, đưa bà ta đến Ám Nguyệt Điện chỉ là cô nói lúc đó, còn thật sự có đưa bà ta đi hay không thì lại là chuyện khác.
Mọi người xung quanh nghe câu nói cuối cùng kia của Nguyệt Nguyệt thì ai cũng hiểu được ẩn ý trong đó.
Sống trong gia đình đế vương, hẳn là chuyện này Thuần Vương không còn xa lạ.
Mà vẫn bày ra bộ dáng ôn nhu nho nhã.
Khiến mọi người không nhịn được nhớ đến những lần có người đắc tội với Thuần Vương, Thuần Vương bên ngoài liền nói không so đo.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau mấy người đó đều chết hoặc mất tích.
Trong lòng mọi người hiện giờ đều cảm thấy vị Thuần Vương này thật giả tạo.
Kha Nguyệt vừa quay người phía sau Thuần Vương đã lên tiếng: "Chuyện bổn vương nhờ cô nương, mong cô nương cẩn thận suy sét." Kha Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì mà bước thẳng vào bên trong.
Bế Tiểu Ngọc lên phòng, để cô bé ngồi vào lòng mình, rồi mới xem xét kỹ vết thương trên tay cô bé.
Nói đến Tiểu Ngọc, lúc đầu cô bé thật sự là diễn trò.
Nhưng khi thấy Kha Nguyệt dịu dàng quan tâm, liền không nhịn được mà thật sự là cảm động.
Đã lâu rồi cô bé không cảm nhận được hơi ấm như vậy, không có người quan tâm, chỉ có thể quanh quanh trong Ngọc Thạch Ấn.
"Cô cô~ Tiểu Ngọc rất vui vì cô cô quan tâm Tiểu Ngọc." Giọng nói hài tử vang lên, mắt cô bé đã đỏ hoe, nước mắt từ từ chảy xuống.
Kha Nguyệt liền lấy khăn lau nước mắt cho cô bé: "Cô cô đương nhiên là quan tâm Tiểu Ngọc.
Được rồi, Tiểu Ngọc không khóc, chiều nay đưa Tiểu Ngọc đến một nơi với cô cô.
Có chịu không?"
"Chịu ạ!" Tiểu Ngọc hít hít mũi, gật đầu, nằm yên trong lòng Kha Nguyệt.
Đến lúc Kha Nguyệt băng nó xong vết thương cho Tiểu Ngọc thì cô bé đã ngủ mất.
Kha Nguyệt cười cười, không đặt cô bé xuống mà vẫn ôm cô bé trong lòng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tiểu Ngọc, rồi gọi Hàn Nghiên vào.
"Tỷ tỷ, đúng theo suy đoán của tỷ, bà ta là do có người xui khiến đến náo loạn Lưu Ly Phường." Hàn Nghiên đi vào thấy Tiểu Ngọc đang ngủ trong lòng Kha Nguyệt thì nhẹ giọng nói.
"Thuần Vương này muốn đưa bà ta đến đây để cảnh cáo tỷ.
Thuận tiện mang theo cái mác thiện tâm lên người.
Là một mũi tên trúng hai đích." Kha Nguyệt từ tốn nói.
"Nhưng có một điều Thuần Vương không ngờ rằng, nước đi này thật sự đã sai rồi.
Nếu với nơi khác thì không nói nhưng với Lưu Ly Phường thì..." Hàn Nghiên nhếch mép nói.
Thuần Vương này nghĩ mình là vương gia thì tỷ tỷ liền nể mặt sao.
Huống chi người đàn bà kia còn động đến Tiểu Ngọc, há lại cho qua dễ dàng như vậy.
"Được rồi, tạm thời Thuần Vương sẽ không dám gây sự ở đây nữa đâu.
Nhưng để đề phòng, e nói Dạ Tuyết điều thêm người của Ám Nguyệt Điện đến Lưu Ly Phường và Hồng Hoang Phường đi.
Sau đó chiều nay, cùng tỷ đến tổng bộ Quỷ Các." Kha Nguyệt nói.
"Được, tỷ nghỉ ngơi một chút đi, muội xuống làm việc." Hàn Nghiên gật đầu nói rồi đi ra ngoài.
Thuần Vương à Thuần Vương, ngươi tưởng rằng thật sự không ai biết mưu kế của ngươi sao.
Kha Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt còn ấm áp hiện giờ đã lạnh xuống.
Nếu hắn ta không có ý định động đến Lưu Ly Phường thì cô gặp hắn còn khách khí vài phần.
Nhưng hiện tại chắc cũng không cần khách khí nữa đâu nhỉ.
Nhìn xuống hài tử đang nằm ngủ trong lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo đã dần trở nên nhu hòa hơn.
Chiều hôm đó, Kha Nguyệt dẫn Tiểu Ngọc, Hàn Nghiên và mấy người Dạ Tuyết đến tổng bộ Quỷ Các.
Những người được thu nhận dưới trướng của Ám Nguyệt Điện cũng đã đến đây giúp đỡ việc xây dựng tổng bộ.
Vì nơi đây được bao quanh bởi rừng rậm cho nên cô liền tạo một chướng khí có độc bên vòng ngoài.
Cho nên người vào đây đã khó, muốn tìm được tổng bộ của Quỷ Các lại càng khó.
Người của Quỷ Các thì cô đều đã đưa họ một túi hương để ngăn không bị chướng khí có độc bên vòng ngoài xâm nhập.
Còn tổng bộ của Quỷ Các được cô thiết kế gần giống với hiện đại.
Tổng điện được xây ở chính giữa, bên phải và bên trái đều là chỗ ở và phòng bếp dành cho người trong các.
Xung quanh khu ở và tổng điện phía đông là khu luyện tập bắn cung, phi tiêu...!Phía tay là khu luyện tập võ thuật, phía nam được chia thành hai phần, một nửa là để luyện chế đan dược, một phần là khu dược liệu, được Lan Nhược tỷ đặt là Dược Quỷ Cốc.
Phía Bắc 2/3 là khu rèn luyện thể lực cho người trong các, còn lại là khu chữa trị cho những người bị thương.
Mỗi một phía đều có một khu chữa trị để đề phòng người phía này phải chạy xa.
Thất Kha Nguyệt đến mọi người ở đây đều cung kính hành lễ: "Tham kiến các chủ, tam các chủ!"
Họ đều biết Nguyệt Nguyệt tiểu thư là các chủ, Lan Nhược tiểu thư là nhị các chủ, Hàn Nghiên tiểu thư là tam các chủ của bọn họ.
Nhưng ngày thường chưa từng thấy Nguyệt Nguyệt tiểu thư đến, hôm nay nàng đột nhiên đến khiến bọn họ có chút không biết làm như thế nào.
Kha Nguyệt khẽ gật đầu, cười với bọn họ: "Mọi người cứ làm việc đi, không cần để ý đến ta đâu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...