Mọi người nghe tin vậy thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng ai cũng không dám chậm trễ liền ra nghênh đón đoàn người bên ngoài.
Lý công công đến trước cửa phủ thừa tướng mọi người bên trong đều đã đi ra.
Lâm Lăng dẫn đầu nói: "Lý công công không biết hôm nay đến quý phủ là có chuyện gì?"
"Nô tài là phụng mệnh hoàng thượng, đem quà tặng sinh thần đến cho thất tiểu thư đây." Lý công công nói.
Mọi người nghe thấy lời Lý công công liền choáng váng.
Ngay cả Kha Nguyệt cũng mịt mờ đầu óc.
Chuyện gì đây, theo lẽ thường, sinh thần của một nữ tử nho nhỏ như cô, hoàng thượng cần gì bận tâm chứ.
Nhất là cô chỉ là một ngoại tôn nữ của Lâm thừa tướng, càng không có lý do gì hoàng thượng để tâm.
Đây là hoàng thượng có ý gì đây.
"Được hoàng thượng ban thưởng là phúc phận của nàng.
Mời Lý công công vào bên trong uống chén trà." Lâm Lăng mặc dù không hiểu ý của hoàng đế nhưng cũng rất nhanh nói.
"Không cần đâu, nô tài đến đây chỉ là tặng lễ vật cho tiểu thư, tặng lễ vật xong nô tài còn phải về hầu hạ hoàng thượng." Lý công công cười nói.
Sau đó Lý công công cho người mang quà tặng vào bên trong phủ.
Vì tặng quà này chỉ là đơn thuần nên không có thánh chỉ kèm theo.
Kha Nguyệt bước lên, hành lễ với Lý công công: "Tiểu nữ xin đa tạ hoàng thượng.
Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Dù cô không biết chuyện gì xảy ra nhưng lễ là không thể thiếu.
Lý công công nhìn nữ tử nhu hòa trước mặt thì thầm tán thưởng, chả trách nữ tử này lại lọt được vào mắt của hoàng thượng.
Co duỗi đúng lúc, trên người tỏa ra khí chất cao quý, rất hiếm nữ tử nào được như vậy.
Được hoàng thượng ban tặng đồ đạc mà trong mắt vẫn không hề gợn sóng.
Đúng quy củ mà hành lễ.
Đợi mấy tiểu thái giám bưng hết rương quà vào trong Lý công công mới hướng Lâm Lăng cáo lui.
Mọi người ở đây đều thầm nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với Lâm thừa tướng là coi trọng.
Nếu không vì sao chỉ là sinh thần của một ngoại tôn nữ hoàng thượng cũng phái người đến tặng lễ vật.
Hành động của họ cũng cẩn trọng thêm vài phần, không ai có ý định đắc tội phủ thừa tướng này.
Chỉ là họ không ngờ rằng, vì Kha Nguyệt là ngoại tôn nữ của Lâm Lăng, nên phủ thừa tướng mới có cái vinh hạnh này.
Lý công công rời đi, mọi người lại vào bên trong bắt đầu nhập tiệc.
Kha Nguyệt hôm nay là nhân vật chính cho nên rất nhiều người đến cùng cô nói chuyện.
Một phần cũng là muốn cùng Lâm gia lôi kéo quan hệ.
Đang nói chuyện vui vẻ thì Tiểu Mai bên cạnh Kha Nguyệt sẩy tay làm đổ ly nước lên y phục của cô.
Kha Nguyệt mặt không biến sắc hướng đến mọi lời xin lỗi sau đó dẫn Tiểu Mai cùng mình đi thay y phục.
Lâm Lam bên này thấy Kha Nguyệt cùng Tiểu Mai đứng lên đi ra ngoài thì đáy mắt lóe lên tia đắc ý.
Hừ nàng ta tưởng Hàn Kha Nguyệt này khó đối phó, hóa ra cũng chỉ như vậy, rất dễ bị dụ.
Khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch, nhẩm nhẩm tính thời gian, sau đó hướng Lâm Lăng và Lâm lão phu nhân cung kính nói: "Thưa thái nãi nãi, thưa gia gia, hôm nay là lễ sinh thần của biểu muội, thân là biểu tỷ, con cũng có một món quà muốn tặng nàng.
Nhưng món quà này rất đặc biệt, cho nên con phải đi chuẩn bị một chút.
Mong thái nãi nãi và gia gia chấp thuận ạ." Ngữ điệu nhẹ nhàng, khiến cho lão phu nhân và Lâm Lăng thực vừa lòng liền gật đầu để Lâm Lam đi chuẩn bị.
Một khắc sau, nha hoàn bên cạnh Lâm Lam đến nói với lão phu nhân và Lâm Lăng: "Bẩm lão gia, tam tiểu thư muốn mời lão phu nhân, lão gia và các vị quan khách ra sân sau chiêm ngưỡng món quà mà tam tiểu thư muốn tặng cho thất tiểu thư ạ.
Vì món quà này đặc biệt cho nên không thể mang đến sảnh chính ạ."
"Thất tiểu thư đã đến đó chưa?" Lâm Lăng nhìn nhà hoàn kia hỏi.
"Dạ, tam tiểu thư đã cho nha hoàn đi gọi thất tiểu thư rồi ạ, phỏng chừng là cũng đang trên đường đến." Nha hoàn đó vẫn cung kính trả lời.
Mọi người nghe vậy thì đều tò mò, không biết là quà gì.
Cũng cảm thán tam tiểu thư này thật sự yêu quý vị biểu muội này đi, nếu không sao lại phí tâm sức như vậy.
Ngay cả lão phu nhân và Lâm Lăng cũng không khỏi có vài phần mong đợi về món quá này.
Mọi người mang tâm trạng tò mò đi về sau viện.
Ra phía sau, màu đen của bóng tối bao trùm, mọi người liền không biết có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cũng vẫn đợi đó xem món quà đặc biệt đó là gì.
Lâm Lăng quay đầu hỏi một nha hoàn vừa mới chạy vào: "Tam tiểu thư và thất tiểu thư đâu?"
"Thưa nô tỳ đã đi gọi thất tiểu thư, thất tiểu thư nói nô tỳ cứ đi trước, người sẽ đến sau.
Nhưng giờ vẫn chưa thấy thất tiểu thư đâu ạ."Nha hoàn đó nói.
"Vậy tam tiểu thư đâu?" Lâm lão phu nhân hỏi.
Nha hoàn kia lại trả lời: "Thưa, nô tỳ không rõ ạ.
Tam tiểu thư đến đây, nói nô tỳ đi mời thất tiểu thư, nhưng nô tỳ quay về liền không thấy tam tiểu thư đâu nữa."
Lâm Lăng nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa.
Ngay lúc này thì trong chỗ tối kia liền có tiếng nói: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Mọi người nghe liền biết đây là tiếng của Lâm Lam.
Lâm Lăng đang định lên tiếng thì bên đó lại có tiếng nói: "Hàn Kha Nguyệt đã đến chưa? Ta muốn nàng ta phải bị mất hết mặt mũi.
Phấn ngứa ta đưa cho ngươi, ngươi đã rắc lên người nàng ta chưa?"
"Thưa tam tiểu thư, nô tỳ đã rắc lên y phục nàng ta.
Khoảng một khắc nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng thôi ạ." Tiếng một nữ tử nữa lại phát ra.
"Được, mau mời mọi người đến đây, ta muốn mọi người chứng kiến nàng ta xấu xí đến mức nào." Lâm Lam lạnh lẽo nói
"Hừ, ta xem khi mọi người nhìn thấy nàng ta nổi mẩn đỏ khắp người, và bộ dạng điên cuồng của nàng ta, thì mọi người sẽ có phản ứng như thế nào.
Hahaha" Lâm Lam điên cuồng cười.
Nhưng nàng ta còn chưa cười xong, đã có một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.
Lâm Lam lúc này mới hoàn hồn, nhìn lên liền thấy Lâm Lăng đang tức giận nhìn nàng.
Trong đầu nàng ta oanh một tiếng, lại nhớ đến những lời nàng vừa nói.
Chân tay liền run rẩy, nàng ta cũng không biết vì sao nàng ta lại nói hết những lời trong lòng ra như vậy.
Chợt nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với mình, mặt nàng ta xanh lét, hướng Lâm Lăng khóc lóc: "Gia gia, con không...con không có ý đó.
Là...là thất biểu muội, muội...muội ấy đã hãm hại con."
"Tam tỷ, hà cớ gì ta lại phải hại tỷ?" Tiếng Kha Nguyệt vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn về phía Kha Nguyệt, thấy cô nước mắt lưng tròng.
Khẳng định là vì nghe thấy những lời vừa rồi của Lâm Lam nên kích động.
Trong lòng mọi người ở đây đều một mảng thương xót nữ tử xinh đẹp đang đổ lệ trước mắt.
"Tam tỷ, từ lúc về Lâm gia, ta luôn tôn trọng mọi người.
Chưa bao giờ ta vô ý gây sự, nhưng vì sao hôm nay tỷ lại muốn hại ta? Muốn bôi nhọ thanh danh của ta." Nước mắt lúc này đã trượt ra khỏi hốc mắt của nàng.
Mấy người Tiểu Cửu thấy tiểu thư của mình khóc thì cảm thán, tiểu thư cũng thật giỏi diễn trò đi.
Nhưng chỉ là trong lòng nghĩ vậy còn bên ngoài, mấy người họ cũng rưng rưng nước mắt nói: "Bọn nô tỳ thấy thất tiểu thư lâu không quay lại, liền đi tìm, đến nơi thì thấy Tiểu Mai đi cùng tiểu thư đến đây, còn rắc thuốc bột gì đó lên người tiểu thư.
Cho nên bọn nô tỳ mới bắt lại Tiểu Mai, nhưng nàng ta liên tục xin tha mạng, nên chúng nô tỳ mới tha cho, rồi cùng tiểu thư nhanh chóng thay bỏ y phục bị rắc thuốc bột.
Sau đó mới đến đây, thấy mọi người đều đã ở đây, thất tiểu thư muốn lên tiếng thì nghe thấy lời của tam tiểu thư."
"Không ngờ người được tỷ tỷ ta để ý, ở phủ thừa tướng lại phải chịu ấm ức như vậy.
Thật đáng buồn." Hàn Nghiên lên tiếng, bộ dáng vẫn nhu hòa như vậy nhưng trong mắt là ý không hài lòng.
Người phủ thừa tướng nghe được lời này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sao họ dám đắc tội với Nguyệt Nguyệt cô nương chứ, có cho vàng bọn họ cũng không dám đắc tội.
Lâm Lăng cũng hướng Hàn Nghiên nói: "Hàn Nghiên cô nương hiểu lầm rồi, là do ta quản giáo không nghiêm, để Hàn Nghiên cô nương chê cười rồi." Lâm Lăng trong lòng cười khổ, ông biết Hàn Nghiên cô nương đây là muốn ông ra mặt, vì cơ bản người mà Lâm Lam động đến chính là tiểu thư của nàng, Nguyệt Nguyệt cô nương.
Haizz chỉ có một mình ông biết bí mật này cũng thật khổ, lại chỉ có thể cùng đứa cháu ngoại này diễn một vở kịch.
Hàn Nghiên cười cười cũng không nói gì nữa.
Mấy người đang ngồi xem kịch ở một chỗ nào đó cũng đang rất hưng phấn.
Đương nhiên mấy người này là 5 vị sư huynh của Kha Nguyệt và mấy vị điện chủ tôn quý của Thiên Điện.
Họ đều là một bộ dáng nhếch mép xem kịch vui.
Lâm Lăng nhìn Lâm Lam trong mắt chứa đầy thất vọng.
Nàng là dòng chính nữ, ngoại tôn nữ như Tiểu Nguyệt làm sao có thể lung lay vị trí của nàng, mà nàng lại muốn hại Tiểu Nguyệt.
Mà chính ông cũng biết, nàng muốn hại Tiểu Nguyệt nhưng không ngờ bị Tiểu Nguyệt đạp ngược lại một cước.
Tiểu Nguyệt thông minh như vậy, ông không tin nàng không biết việc làm của Lâm Lam, đây là Lâm Lam tự làm tự chịu rồi.
Ông thở dài, sai người kéo Lâm Lam đi bữa tiệc cũng vì đó mà mất vui, sau đó mọi người cũng xin phép cáo lui dần.
Lúc này Kha Nguyệt lên tiếng nói: "Bà cố, ngoại công, con hơi mệt, con xin phép về Hàm Hương Viện trước ạ."
"Được, con về đi, con yên tâm, ta sẽ đòi lại công đạo cho con." Lâm Lăng nói với Kha Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt tin ngoại công sẽ không để Tiểu Nguyệt thiệt thòi.
Vậy con xin phép." Kha Nguyệt nói sau đó quay người hướng về Hàm Hương Viện mà đi.
Khi đã đi khuất tầm mắt của mọi người, lúc này Kha Nguyệt mới nhẹ giọng gọi: "Tiểu Bạch, Tiểu Hắc!" Đôi bướm nghe thấy tiếng cô gọi, từ phía xa xa bay đến, chui vào trong ống tay áo của cô.
Kha Nguyệt cũng thuận tiện đưa chúng vào Ngọc Thạch Ấn luôn.
Dạ Tuyết cũng lên tiếng: "Tiểu thư, sau chuyện hôm nay Lâm Lam sẽ không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi." Linh Tiên và Tiểu Cửu bên cạnh cũng phụ họa gật đầu.
Khóe miệng còn treo nụ cười vui vẻ.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chính là do Kha Nguyệt thả ra rồi để chúng tạo ảo giác khiến Lâm Lam và Tiểu Mai kia quay lại thời điểm bắt đầu tính kế cô.
Cho nên nàng ta mới không biết mọi người đã đến vườn sau, cũng không nghe thấy Lâm Lăng nói chuyện.
Khi Lâm Lăng tát nàng ta một cái ảo giác mới biến mất.
Về đến Hàm Hương Viện mấy thân ảnh liền phi thân xuống trước mặt cô.
Còn có tiếng nói vang lên: "Tiểu sư muội, muội cũng thật giảo hoạt."
218.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...