Nửa tháng này Kha Nguyệt trải qua cuộc sống vô cùng bình lặng.
Lam Thu bị cấm túc, Lâm Trúc thì đã bị phế, không có ai đến tìm cô gây sự.
Phần lớn thời gian là cô vào Ngọc Thạch Ấn tu luyện, cả mấy người Tiểu Cửu cũng vậy.
Thỉnh thoảng thì cô đến viện của bà cố và ngoại công nói chuyện phiếm, cũng tiện việc để ngoại công gặp mẫu thân cô.
Nửa tháng qua cô đã thăng cấp từ đại huyễn sư lên huyễn vương cấp hai, còn mấy người Tiểu Cửu cũng đã tu luyện huyễn lực.
Tiểu Cửu thành đại huyễn sư cấp 4, Dạ Tuyết và Linh Tiên cùng là đại huyễn sư cấp ba.
Mấy người Thiệu Huy, Vĩ Kỳ và Chấn Đình cũng đã tu luyện huyễn lực.
Mỗi ngày đến buổi tối, họ sẽ rất đúng giờ có mặt ở Hàm Hương Viện để cô đưa họ vào Ngọc Thạch Ấn tu luyện.
Sau đó khi trời tờ mờ sáng cô lại đưa bọn họ ra bên ngoài để bọn họ lo việc của Quỷ Các giúp Lan Nhược tỷ.
Thiên phú của bọn họ cũng rất tốt, còn rất tuân thủ cách luyện tập mà cô đề ra nên Thiệu Huy và Vĩ Kỳ đã đạt đại huyễn sư cấp 8, Chấn Đình là đại huyễn sư cấp 7, thực sự cấp bậc là rất cao.
Vì ở nơi đây, để luyện đến đại huyễn sư, tuổi không quá 25 nhưng mấy người họ mới có 17, 18 tuổi, kết quả này là rất tốt.
Và đại huyễn sư cũng không phải là nhiều cho nên họ mấy người Thiệu Huy cùng Dạ Tuyết đều đã được liệt vào danh sách những cao thủ của Đông Nhạc quốc.
Cứ cách một hai ngày Vương Tử Đằng lại đến Hàm Hương Viện thăm cô, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt.
Từ khi cô chấp nhận hắn, càng ngày hắn càng không cố kỵ mà giở thói lưu manh với cô.
Khiến Kha Nguyệt thật hết nói nổi.
Ngày mai là ngày tổ chức lễ sinh thần của cô, cho nên tối nay cô không vào Ngọc Thạch Ấn tu luyện nữa mà ở bên ngoài.
Cô mới nghe Tiểu Lan báo lại rằng, Tiểu Mai hình như bắt đầu có hành động.
Cuối cùng tam tỷ kia của cô cũng không chờ được nữa, muốn động thủ với cô rồi.
Được thôi, vậy ta sẽ bồi tỷ đến cùng.
Kha Nguyệt để mọi người lui ra ngoài, cô ở trong phòng suy nghĩ đối sách cho ngày mai.
Đang suy nghĩ thì một bàn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào một lồng ngực ấm áp.
Kha Nguyệt không cần nhìn cũng biết người đến là Tử Đằng.
Hiển nhiên cô cũng đã quá quen thuộc với hành động này của hắn.
Cô rất tự nhiên ngả vào lồng ngực rắn chắc kia nói: "Không phải hôm qua chàng vừa đến sao, sao hôm nay lại đến nữa?".
"Nhớ nàng nên đến.
Nhưng mà ta không ngờ nàng lại suy nghĩ quá nhập tâm, đến nỗi ta đến mà không hay biết.
Vậy nhỡ đâu có người đến muốn làm hại nàng thì như thế nào, hửm?" Vương Tử Đằng hôn nhẹ lên trán cô rồi lên tiếng trách cứ.
"Nếu không phải ta nói với ám vệ của mấy vị sư huynh của ta rằng chàng đến thì không cần ngăn cản, thì chàng còn lâu mới bình yên vô sự mà vào đến đây." Kha Nguyệt bĩu môi nói.
Ở bên cạnh Tử Đằng cô cảm thấy rất thoải mái, cô không cần phải gồng mình quá sức chống chọi với đám người ngoài kia.
"Nàng cảm thấy họ sẽ ngăn được ta sao, nha đầu." Vương Tử Đằng cắn nhẹ vành tai cô nói.
"Sẽ không ngăn được, nhưng ta tin họ cũng không để yên cho chàng." Người Kha Nguyệt run lên một cái.
Mấy vị sư huynh kia của cô đúng thật là lo lắng thái quá.
Sợ cô ở đây nguy hiểm nên nhất nhất muốn để ám vệ đến đây bảo hộ cô.
Không còn cách nào, cô đành để ám vệ đến đây.
"Nàng cảm thấy họ có thể phát hiện ra ta?" Vương Tử Đằng cười nói.
Ngẫm nghĩ một lúc, Kha Nguyệt gật gật đầu nói: "Ừ, đúng là họ không có khả năng phát hiện ra chàng.
Nhưng ta đều không lo lắng, vì người mà có thể khiến ta một chút cũng không phát hiện ra chỉ có mình chàng.
Cho nên ta ở đây rất là an toàn nha." Kha Nguyệt cười khanh khách nói.
"Tiểu nha đầu nàng!" Vương Tử Đằng mổ lên đôi môi anh đào kia sau đó nhìn cô đầy sủng nịnh nói: "Nghe nói ngày mai, Lâm gia sẽ tổ chức lễ sinh thần cho nàng."
"Đúng vậy, nhưng mà lễ sinh thần này hẳn sẽ không trôi qua trong suôn sẻ a." Kha Nguyệt cười gian nói.
"Hahaha, ta biết nàng đã có chuẩn bị.
Nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng một chút có biết không.
Ngày mai, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cho nên nàng cứ yên tâm mà làm việc nàng muốn làm." Vương Tử Đằng xoa đầu cô nói.
Nghe vậy, Kha Nguyệt liền cảm động, chủ động hôn lên đôi môi kia, rồi nói: "Cảm ơn chàng!"
"Cảm ơn như vậy thì chưa đủ thành ý." Vương Tử Đằng mắt híp lại nhìn Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cười nhẹ, lại hôn lên đôi môi kia lần nữa.
Vương Tử Đằng cũng đón lấy nụ hôn của nàng, hai người triền miên một hồi, Vương Tử Đằng mới thỏa mãn liếm môi mà nhảy ra bên ngoài, âm thanh còn vang bên tai cô: "Ta chấp nhận lời cảm tạ này của nàng.
Hahaha" Kha Nguyệt nghe vậy thì khẽ mắng một câu yêu nghiệt.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Kha Nguyệt mới gọi mấy người Linh Tiên vào, phân phó việc ngày mai cho bọn họ.
Trong tối còn có ám vệ của Lôi Điện, lần này Lâm Lam thảm rồi.
Đáy mắt Kha Nguyệt lóe lên tia tàn nhẫn.
Nói chuyện với mấy người Tiểu Cửu một lúc, cô liền lên giường đi ngủ.
Cô cần phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, mai còn có một màn kịch hay đang chờ đợi cô xem.
Trong lúc ngủ, cô mơ màng màng cảm thấy có người đang vuốt ve gương mặt của mình.
Mùi hương này rất quen thuộc khiến Kha Nguyệt yên tâm, lại thiếp đi.
Vương Tử Đằng thấy nữ tử mình yêu thương đang ngủ thì ngồi bên cạnh nàng, không nhịn được lấy tay vuốt ve gương mặt tuyệt sắc kia.
Thấy nàng cựa quậy một chút rồi lại ngủ say, hắn liền bật cười.
Nhẹ nhàng hôn lên má nàng thủ thỉ nói: "Nguyệt Nhi, mong nàng nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện, hậu vị của ta còn đang đợi nàng ngồi vào." Ánh mắt hắn sủng nịnh nhìn thân ảnh trên giường, cho đến khi thấy thời gian không còn sớm, hắn mới nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm sau, Kha Nguyệt sau khi thức dậy, ăn sáng xong liền đến viện của lão phu nhân.
Đến nơi thì thấy bà đang ra lệnh cho Lưu ma ma cùng mấy nha hoàn bày biện bố trí trong phủ.
Kha Nguyệt khẽ lên tiếng nói: "Bà cố."
"Tiểu Nguyệt, con đã đến rồi sao, mau ngồi, con xem sắp xếp như vậy có hợp ý không." Lão phu nhân thấy Kha Nguyệt thì vui mừng nói.
"Con rất thích, do bà cố sắp xếp Tiểu Nguyệt đều thích." Kha Nguyệt cười nói.
"Nha đầu con thật dẻo miệng.
Được rồi, ở đây có bà cố lo, con cứ yên tâm về Hàm Hương Viện nghỉ ngơi đi.
Chiều nay sẽ rất mệt đó." Lão phu nhân nói.
"Bà cố cũng không nên quá sức.
Như vậy Tiểu Nguyệt sẽ đau lòng." Kha Nguyệt nói, xong sau đó từ ống tay áo lấy ra một cái bình ngọc, sau đó cô đưa đến cho lão phu nhân nói: "Mấy ngày nay con ở Lưu Ly Phường thêu thùa, được Nguyệt Nguyệt cô nương yêu thích.
Sau đó lại được nàng thưởng bình đan dược này để bồi bổ thân thể.
Hiện giờ bà cố đã có tuổi, không nên để người mệt mỏi, Tiểu Nguyệt liền biếu bà cố.
Đan dược này là do Nguyệt Nguyệt cô nương đích thân luyện chế đó ạ." Kha Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.
"Bà cố không cần, nếu Nguyệt Nguyệt cô nương biết đồ nàng tặng con, lại bị con đưa cho ta, có khi nào nàng sẽ tức giận không?" Lão phu nhân bị hành động của Kha Nguyệt làm cho cảm động.
Đứa chắt ngoại này của bà rất hiếu thuận.
"Sẽ không đâu ạ, nàng chỉ nghĩ con có hiếu, nên bà cố không cần lo lắng.
Người nhận đi cho Tiểu Nguyệt vui." Kha Nguyệt hai mắt đáng thương nhìn lão phu nhân.
"Aida, được rồi, bà cố nhận là được.
Nhưng từ sau con cũng không cần đưa bà cố có biết không, con cũng nên nghĩ cho bản thân một chút." Lão phu nhân nhìn Kha Nguyệt từ ái nói.
"Vâng, vậy con về Hàm Hương Viện chuẩn bị ạ." Kha Nguyệt đứng lên hành lễ với lão phu nhân.
"Được, con về đi, nghỉ ngơi một chút." Lão phu nhân cũng vẫy tay nói, sau đó lại nói gì đó với Lưu ma ma đang bên cạnh.
Cuối cùng thời gian mở tiệc cũng đã đến.
Khách nhân lần lượt đến Lâm gia.
Dù Lâm gia bây giờ không được như xưa nhưng cũng không ai dám coi thường.
Hoàng thượng vẫn vô cùng tôn trọng Lâm thừa tướng.
Trên triều nếu việc gì mà có Lâm thừa tướng góp ý, hoàng thượng đều cân nhắc ba bốn phần, sau cùng nếu hoàng thượng thấy có lý, đều nghe theo góp ý của Lâm thừa tướng.
Cho nên bọn họ cũng không ai dám coi thường Lâm gia.
Thấy quan khách đã đến đông đủ, lúc này Lâm Lăng mới đứng lên nói: "Hôm nay là lễ mừng sinh thần của ngoại chất nữ tại hạ, cảm tạ mọi người đã đến."
"Lâm thừa tướng khách khí rồi, chúng ta đến đây là muốn xem nhan sắc ngoại chất nữ của Lâm thừa tướng.
Hồi xưa mẫu thân nàng là đệ nhất mỹ nhân Đông Nhạc quốc vậy nàng hẳn cũng không hề kém mẫu thân nàng." Một người bên dưới nói.
"Ta cũng không để các vị chờ lâu nữa." Lâm Lăng nói sau đó quay sang nha hoàn bên cạnh nói: "Ngươi mau mau đi mời thất tiểu thư đến đây."
Chỉ chốc lát sau, mọi người thấy một nữ tử mặc hồng y bước vào.
Khuân mặt nhẹ cười, tiến lên đứng cạnh Lâm Lăng.
Lúc này Lâm Lăng mới nói: "Đây là ngoại chất nữ của ta, nàng tên Hàn Kha Nguyệt.
Hiện giờ mới về bổn gia, hôm nay làm lễ sinh thần cho nàng cũng là muốn giới thiệu nàng với mọi người."
Ở dưới lúc này cũng có tiếng nói: "Không hổ là nữ nhi của Lâm đại tiểu thư, xinh đẹp như vậy.
Vậy Lâm đại tiểu thư hiện đang ở đâu vậy thừa tướng.
Chúng tôi lâu lắm rồi cũng chưa gặp nàng, không biết dung mạo nàng có gì thay đổi không"
"Kha Nguyệt xin cảm tạ các vị đã đến hôm nay, mẫu thân còn có việc, không thể có mặt.
Mong mọi người thông cảm." Kha Nguyệt cười tươi nói.
Mọi người cũng không hỏi thêm, vui vẻ nói chuyện.
Sau đó là đến lúc tặng lễ vật.
Mọi người đều lần lượt tiến lên tặng quà cho Kha Nguyệt.
Những người ở đây đều là người có địa vị cho nên quà tặng thập phần quý giá.
Nào là hồng ngọc, nào là vải thượng hạng,...Kha Nguyệt nhìn mà hoa cả mắt.
Lúc này bên ngoài có người vào thông báo: "Bẩm thừa tướng, Hàn Nghiên cô nương ở Lưu Ly Phường đến ạ." Mọi người nghe cái tên này thì ngây ngốc, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ một lát sau, có một nữ tử mặc lam y bước vào.
Đằng sau còn có mấy nữ tử bưng vài rương đồ cùng tiến vào.
Trên môi Hàn Nghiên còn mang một nụ cười nhẹ.
Đến trước mặt Lâm lão phu nhân cùng Lâm Lăng, Hàn Nghiên khẽ hành lễ nói: "Lâm lão phu nhân, Lâm thừa tướng.
Ta đến muộn mong Lâm lão phu nhân cùng lâm thừa tướng đừng trách."
"Sao có thể, sao có thể.
Hàn Nghiên cô nương đến là may mắn của phủ thừa tướng." Lâm Lăng cười nói.
Lúc này vẻ mặt Kha Nguyệt đã đông cứng, mọi người chỉ nghĩ rằng do Hàn Nghiên đến đây mà cô vui mừng quá độ, không kịp phản ứng lại.
Nhưng thật ra là Kha Nguyệt đang bất ngờ, nha đầu này, chuyện này làm gì có trong kế sách.
Nhất định là nha đầu này muốn đến xem náo nhiệt.
Cô liếc nhẹ Hàn Nhiên một cái, sau đó gượng cười đứng lên nói: "Đa tạ Hàn Nhiên cô nương đã đến."
"Không có gì, là tỷ tỷ sai ta đến đây tặng thất tiểu thư lễ vật thôi." Sau đó Hàn Nghiên nhẹ phất tay ý bảo mấy người kia mang quà tặng lên.
Hàn Nghiên thấy sự đe dọa của Kha Nguyệt, không hề sợ hãi mà ánh mắt nhìn Kha Nguyệt có chút trêu trọc.
Cô muốn đến đây xem náo nhiệt nha, chắc hẳn là sẽ rất vui.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì bên ngoài đã truyền tin thái giám bên cạnh hoàng thượng mang theo một đoàn người đến phủ thừa tướng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...