Mặc dù cận chiến không ai trong tổ chức địch nổi cậu, lúc làm nhiệm vụ cậu cũng rất ít tiếp xúc thân thể với người khác.
Y nói đó là sự cao ngạo của cao thủ, Kiều lại nghĩ đơn giản.
Không muốn dính phải máu, sau đó lại phải giặt quần áo, tắm rửa, tẩy đao.
Nói một cách tương đối thì Kiều là bệnh nhân ung thư lười.
Kiều theo đường cũ trở về, lúc đi qua lầu trên thấy quần áo đã được thu dọn sạch sẽ.
Cửa phòng nào đó mở toang, trên giường chỉ có một cô gái đang ngủ.
Hợp Thời Tuyển không lên lầu, Kiều biết hắn đang ở phòng nào.
Kiều thân hình thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như quỷ ảnh, nháy mắt đã từ bệ cửa sổ nhảy xuống dưới lầu, tiến nhanh về căn phòng bên kia của cậu.
Cậu không có chú ý tới biểu cảm kỳ dị của người mất ngủ đứng bên cửa sổ.
Không, cậu căn bản không phát hiện ra động tác parkour của mình đã bị cú đêm kia nhìn thấy rõ ràng.
Hợp Thời Tuyển tay cầm rượu đỏ đi tới bàn bên cửa sổ kéo rèm, rốt cục muốn đi ngủ.
Ngày thứ hai, Kiều đang ngủ say sưa, lại có tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu phiền muốn chết.
Kiều không để ý, mặc kệ hắn gõ mười mấy phút cũng không ra.
Muốn cùng Kiều so độ lỳ, chính xác là không ai có thể thắng.
Chạng vạng tối Kiều mới ung dung tỉnh lại.
Gần đây Kiều hơi có chút lâng lâng, quả nhiên không cần làm sát thủ thực quá thoải mái.
Không cần ban đêm chạy việc, không cần ban ngày huấn luyện, chỉ có một việc phiền não là mỗi ngày ba bữa cơm.
Kiều lại đói.
Nhưng hôm qua đã nếm mùi ngon, giờ cậu càng thêm chướng mắt mấy cái bánh mì khô cằn kia.
Kiều không phải người ngồi chờ chết, cậu muốn giải quyết vấn đề từ gốc.
Lần trước chịu thua thiệt rồi, Kiều biết đi siêu thị là phải chọn thời điểm.
Thế là lúc trời tối, cậu đến khu công viên yên tĩnh gần siêu thị tản bộ một vòng. Dù không cần huấn luyện, thói quen nhiều năm như vậy không thể nói bỏ liền bỏ.
Kiều không biết rời tổ chức xong còn có thể đi đâu huấn luyện, trong thành phố như vậy cũng chỉ có công viên trống vắng hoang vu là có thể tự do lăn lộn.
Không có kiến thức gì Kiều cũng không biết còn có phòng gym người bình thường có thể tới rèn luyện.
Đương nhiên, cậu cũng không tính là người bình thường, không nhất định sẽ tới loại địa phương đó.
Kiều đã lâu không di chuyển với tốc độ nhanh như vậy.
Sau khi chạy giữa khu rừng, cậu thoải mái treo ngược mình lên một gốc cây ngô đồng, yên lặng.
Hồi lâu sau, chạc cây vẫn im ắng không một tiếng động, cậu xoay người xuống đất.
Tiết trời tháng mười, gió thu rì rào, trong rừng một mảnh đìu hiu.
Kiều nhìn đồng hồ, đã muộn hơn 2 tiếng so với lần trước đi siêu thị, chắc là có thể đi rồi.
Cành khô héo úa dưới chân vang lên những thanh âm giòn tan, mãi tới khi cậu nghe được một tiếng rên rỉ.
Kiều trực giác nghĩ có người đây đánh nhau.
Nhưng chờ cậu cẩn thận nghe một lúc lại thấy thanh âm này cực kỳ mâu thuẫn, giống y tiếng động tối hôm qua.
Hai nam nhân?
Kiều đương nhiên không rảnh để ý loại chuyện này, kể cả nếu có ai đánh nhau thì chắc cậu cũng sẽ hờ hững rời đi.
Thế là cho dù hiếu kì, Kiều vẫn không lưu luyến rời đi.
Toàn thân mặc đồ đen, cả người như là chìm vào hắc ám, cậu bước ra khỏi rừng, dù là ở trong màn đêm cũng có chút gây chú ý.
Kiều hơi khó chịu muốn nhanh chóng đi qua khu vực đông đúc ngoài ý muốn này, lúc đi qua một cô bé, bị tiếng kêu khóc bén nhọn làm cho giật mình.
Kiều 1 là không thích đông người, 2 là không thích âm thanh lớn.
Kiều dùng ánh mắt biểu lộ sự tức giận, chỉ thấy cô bé khóc oa oa kia đã bị mẹ ôm lấy chạy như bay.
Kiều kỳ quái nhìn theo, lại lạnh lẽo thu tầm mắt lại.
Hoàn toàn không ý thức được chính khí chất hắc ám của mình dọa con người ta khóc.
Kiều cúi đầu xem kẹo bông gòn màu trắng rơi trước mặt, trầm mặc nhặt lên ném vào thùng rác cách đó không xa.
Kiều là một sát thủ thích sạch sẽ, trên mọi phương diện.
Kiều không chỉ không nhận ra mình đã dọa khóc đứa nhóc, còn không nhìn ra được mọi người xung quanh rút chạy như thủy triều.
Người đi đường tự động né tránh cậu mở ra con đường thông thoáng, khiến quãng đường đến siêu thị trở nên thư thái hẳn.
Kiều trực tiếp đi tới khu bán sách.
Lần trước đi ngang qua nhưng vì tự tin vào trù nghệ của bản thân nên cũng không để ý.
Kiều cầm lên cuốn “Tuyển tập món ăn hàng ngày”, lật xem, nhíu mày, lại bỏ xuống.
Không thấy những món đủ ngon theo tiêu chuẩn của cậu.
Cậu chọn chọn lựa lựa lại cầm lên xem —— «Ẩm thực Mãn Hán toàn tập bản in màu».
Rất tốt.
Kiều hài lòng cầm sách đi trả tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...