Hợp Thời Tuyển đứng ở cổng nhà Kiều.
Kiều đọ mắt với người sau lưng hắn, vừa thấy cậu ta sắc mặt liền đen, khiến cho ngữ khí của cậu cũng chẳng ra sao cả.
“Làm gì đấy?”
“Ăn điểm tâm.” Người đứng phía sau hi hi đáp tranh, cực kỳ thiếu đòn.
Quái, không phải là trong nhà không đủ giường nên mới để tên học sinh cấp ba nào đó đến nhà hắn ở nhờ sao?
Hợp Thời Tuyển chậm chạp phát hiện ra mình quá ngây thơ rồi, thế mà lại đi tin lời con hàng này.
“Nào nào nào, ăn cơm trước đã, đói muốn chớt à.” Y tự nhiên như ruồi, không thèm để ý vẻ mặt giông bão của Kiều, bưng đồ ăn đẩy cửa chen vào phòng.
Hợp Thời Tuyển bất đắc dĩ cười cười, “Chuyện này, thì tại cậu ta nói là ngươi bảo cậu ta tới đây ngủ, ta liền không hỏi nhiều.” Thậm chí còn làm thêm một phần bữa sáng.
Y ngồi bên bàn nhỏ thúc giục, “Nhanh lên có được không hả, lề mà lề mề cái gì.”
Hợp Thời Tuyển đặt cháo thịt nạc lên bàn, lại tìm thêm ghế ra ngồi, kéo người nào đó không hề phép tắc xuống ngồi ăn cơm.
Biết Kiều bị dị ứng, về sau hắn không còn làm đồ ăn có hải sản nữa.
Lúc đầu còn nổi danh là kẻ ăn hải sản sành nhất bờ biển, kết quả hiện tại một miếng cũng không sờ tới.
“Kiều, hàng xóm của ngươi thật tốt, còn cho ăn sáng miễn phí nữa cơ đấy.”
Đâu chỉ có vậy, hàng xóm còn bao cậu ăn một ngày hai bữa, nếu như cậu chịu ăn ba bữa thì ắt là bao một ngày ba bữa.
Kiều lườm y một cái, liên quan cái rắm gì tới ngươi.
(cùng là phận ăn chực nhưng mà không phải ai cũng có một bầu trời tư cách đâu nha)
Y bắt đầu bắt quàng làm họ, “Ta và Kiều cùng nhau lớn lên, gọi là sao ta… có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đó, là anh em tốt, không phải là anh em ruột mà còn hơn cả anh em ruột ấy nha.”
Hợp Thời Tuyển nghe thế cháo chưa đến mồm đã suýt sặc, “Ngươi là ca ca?”
“Làm sao hả? Ta không giống ca ca à? Ta từ nhỏ đến lớn đều một mực che chở cho Kiều đấy.” Y ào ào uống xong một bát cháo, vừa múc tiếp vừa khoe khoang, “Cũng chỉ có người ca ca có trách nhiệm như ta mới làm nổi thôi.
Không phải ai cũng có thể chăm bẵm cho Kiều lớn lên động lòng người, nghiêng ngước nghiêng thành nghiêng thùng đổ chậu như thế đâu.
Vậy mới có thể vừa ra ngoài đời đã quen được hàng xóm tử tế như thế nha.” (con mụ Tú bà này….)
Hợp Thời Tuyển nghe vậy cười cười.
Y vậy mà cũng có mắt tinh đời, vừa nhìn đã biết biết tỏng ý đồ của hắn. (viết hết lên mặt rồi còn tưởng là thần bí lắm đấy, đúng là như mèo giấu mứt)
Y khoa trương ba hoa, nhưng Kiều cũng không phủ nhận.
Với tính cách của Kiều, có thể mặc kệ y mạnh mồm như vậy thì chắc là cũng có mấy phần là nói thật.
Hợp Thời Tuyển nhất thời hơi hơi xúc động, chẳng lẽ thật sự là anh em nối khố sao?
Hòa bình êm ái ăn xong một bữa cơm, bởi vì có y blabla liên tục nên không khí náo nhiệt hẳn, chỉ là dù ăn hai người hay ăn ba người, Kiều vẫn yên tĩnh như cũ.
Người náo nhiệt cũng không phải cậu.
“Các ngươi có kế hoạch gì chưa?” Ăn điểm tâm xong, Hợp Thời Tuyển thấy bọn họ dường như ban đêm đã ngủ rồi, ban ngày hẳn là không có việc gì, tự hỏi có nên bồi dưỡng chút thiện cảm hay chăng.
“Không có a, ngươi muốn dẫn chúng ta ra ngoài chơi sao? Nắm chặt cơ hội đi a, biết đâu ta có thể giúp ngươi nói tốt vài câu.” Y nháy nháy mắt với Hợp Thời Tuyển, mãnh liệt tỏ vẻ mau mau hối lộ ta đi hối lộ ta đi.
“Hay là đi resort chơi, bên đó nhiều chỗ giải trí lắm, đi không?”
“Resort nào?” Y hỏi.
“Thành Nam Vân Sơn.”
“Đi!” Y một lời đáp ứng, ngữ khí hưng phấn.
Kiều lại không muốn đi.
Nhưng y nằng nặc đồi đi, cố chấp đến mức bất thường.
Kiều nhìn y một cái, y nháy mắt mấy cái, cậu đành thôi.
Hợp Thời Tuyển nhìn Kiều, thấy cậu ngầm đồng ý mới gọi Dương Viên lái xe qua đón.
Xe thể thao của hắn trông thì ngon mà không dùng được, ba người không thể chen.
Hợp Thời Tuyển về nhà.
Kiều đi theo sau y.
“Ngươi,” cậu muốn nói lại thôi, nghiêng đầu như là không biết nói sao.
“Ta làm sao?”, y giả vờ như không hiểu ý, cố tình hỏi.
“Ngươi đừng có nói lung tung với hắn.”
“Chậc chậc, Kiều nhaaaa, ngươi trúng chiêu rồi chứ gì.
Không xong rồi nha Hợp đại huynh đệ, tiểu đệ bái phục chào thua nha.
Ngươi mới ra ngoài bao lâu đã bị người ta bắt rồi?”
Kiều một mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Đừng có luyên thuyên.”
“Ta nói hươu nói vượn hồi nào?”
Kiều ghét nhất là nói chuyện với y, nói không lại, còn phải nghe y lèo nhèo lắm chuyện, phiền chết người.
“Ngươi nói đi, ngươi nói ta nói hươu nói vượn cái gì, hả?”
“Đi ra.”
“Ha ha, Kiều! Ngươi thế này gọi thẹn quá hoá giận, còn không thừa nhận à? Úi trời, chậc chậc, ngươi nói ta nghe xem nào, các ngươi đến giai đoạn nào rồi? Không ngờ ngươi còn có cái gu mặn khác người như vậy nha.”
Kiều lưu loát chạy.
Chạy cái gì mà chạy, bị ta nói trúng tim đen chứ gì.
Trên mặt y lộ ra vẻ vui mừng như là một vị cha già hiền từ. (có mà cha nội…)
Dương Viên thấy y liền khó tránh khỏi giật cả mình, cằm không kịp nhặt.
“Ha ha, ha ha, thế hóa ra các ngươi là bạn bè hả.” Hắn gượng cười hai tiếng, cho nên chơi game cao thủ cũng là bệnh truyền nhiễm sao?
“Y.” Y chủ động đưa tay, chính thức tự giới thiệu.
“Dương Viên.”
Kiều cùng Y ngồi vào ghế sau, Hợp Thời Tuyển ngồi ghế phó lái, Dương Viên.
“Đi tới resort của Hứa tiểu thư sao?” Dương Viên hỏi Hợp Thời Tuyển, hắn không phải rất kiêng dè nơi đó sao?
“Ừm.” Xét tới chất lượng dịch vụ thì nơi đó là tốt nhất.”Ngươi đừng nói cho bọn họ đấy.”
“Đây không phải là việc ta nói hay không.
Đoán chừng ngươi vừa đặt chân xuống là bên kia lập tức có người đi báo cáo liền.”
Hợp Thời Tuyển thở dài, vậy cứ như vậy đi, tiện thể thăm dò xem tiến triển thế nào.
Chỉ là hơi có lỗi với nàng ta.
Resort Vân Sơn cực kỳ có tieegns, một là vì đắt, hai là vì đắt.
Thế đất dựa núi nhìn biển, lại còn là miếng đất vàng của thành phố, lại có suối nóng tự nhiên, điều kiện phải nói là được ông trời ưu ái mười phần.
Đặt bốn phòng, đến nơi nhất định phải ở một đêm mới về.
Cơm trưa qua loa ăn một bữa, vote xong, Y đơn phương quyết định đi chơi CS.
Tại sao lại nói là đơn phương, bởi vì ba thắng một muốn đi tắm suối nước nóng.
CS 4 người chơi thì quá ít, một đội không thể tạo thành tổ đội mà chơi được, huống gì còn cần đủ hai đội.
Chính lúc này mới thấy rõ chất lượng dịch vụ của resort.
Quản lý hết sức phúc hậu gom cho bọn họ nhân viên để chơi cùng, còn tri kỉ dặn dò bọn họ chia hai đội, để tránh không công bằng.
Y đứng một bên nhìn quả thực cười sắp rớt hàm, ngửa tới ngửa lui, thấy Kiều lại muốn đánh mình.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi có gì không ổn sao?”
“Không có gì không có gì, cứ thế đi! Kiều, ngươi cùng hắn một đội, Dương lão bản cùng ta một đội.” Y chỉ vào Hợp Thời Tuyển, điên cuồng chớp mắt ra hiệu.
Hợp Thời Tuyển thản nhiên tiếp nhận ý tốt của Y, nói với Kiều, “Đi thay quần áo?”
Kiều liếc một cái, không nói gì đi luôn.
Bị gọi là Dương lão bản, lão bản có chút buồn bực, xưng hô kiểu gì nghe quê lúa thế chứ?
Bọn họ chơi cướp cờ, người ít cũng không sao, thêm sáu nhân viên tạo thành thế cực 5:5.
Cách chơi khá đơn giản, ai cướp được cờ trước cắm vào mốc của đối phương thì thắng.
Trước khi bắt đầu, bệnh thần kinh phát tác, y thâm tình khiêu khích Kiều, “Dù ngươi và ta tình thâm như núi, hôm nay cũng không thể nhường nhau đâu đấy! Lên! Tới phân cao thấp đi!”
Đám người tứ tán, chỉ còn mình y nhập diễn rất sâu, không thể tự kiềm chế.
“Mẹ nó, các ngươi có thể nào tập trung một chút không hả!”
“Ta yểm hộ cho ngươi, ngươi đi đoạt cờ?” Hợp Thời Tuyển vừa đi vừa hỏi.
Mặc dù là chơi game, hắn vẫn nghĩ Kiều có thể chơi vui vẻ, muốn vui vẻ thì tốt nhất là chơi thắng.
Kiều lắc đầu, ngẩng đầu liếc nhìn đồng đội, không cho phép kháng cự mà bắt đầu phân công: “Ngươi đoạt cờ,” một nhân viên đeo kính râm bị hắn cầm thương chỉ vào, “Hai người các ngươi yểm trợ hắn.” Còn lại hai người cũng có nhiệm vụ tương tự.
Còn Hợp Thời Tuyển không biết nên làm gì cho phải.
Hợp Thời Tuyển cảm thấy mình rõ ràng bị ghét bỏ, vô cùng đáng thương nhìn Kiều.
Kiều nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, “Ngươi, trấn thủ vạch mốc.”
“Vậy còn ngươi?”
Kiều không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt.
Hợp Thời Tuyển thấy tê dại một hồi, tự giác đi canh vạch mốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...