Sát Thủ Khí Phi


Editor: Tử Băng.
Ngọc Câu nghe Tiểu Cúc nói vậy liền thở phào một hơi. Nếu như Tô Thái Tuyết thực sự bị thích khách kia giết chết, nàng sợ rằng cả đời sẽ bất an. Ngẩng đầu lên, nàng thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Cúc, nàng vội vã lắc đầu, “Không sao, ngươi đã chăm sóc ta cả một đêm sao?”
Hai mắt Tiểu Cúc hồng hồng, như là đã thức trắng cả một đêm vậy.
“Đúng vậy. Nhìn ngươi hôn mê thế kia, ta sợ muốn chết, không dám đi ngủ.” Tiểu Cúc một đêm lo lắng bây giờ đã bình tĩnh lại, đưa tay chỉnh lại chăn mỏng cho Ngọc Câu, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngọc Câu, đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại hôn mê bất tỉnh bên ngoài phòng tiểu thư? Trên cổ lại còn có vết thương này nữa!”
Ngọc Câu há miệng, nàng không biết phải trả lời ra sao. Song bất an ngày càng tăng lên, Tô Thái Tuyết nhất định biết việc nàng dẫn thích khách đến đó, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Hơn nữa hôm qua nàng vừa mới từ chối việc đại giá, nàng ta lại càng thêm cáu giận. Nhưng tại sao hôm qua nàng ta không bị giết? Hắc y nhân kia võ công nhất định rất cao cường, nàng khó hiểu, trừ khi Tô Thái Tuyết biết võ công, thậm chí võ công lại không hề yếu, có thể sao?! Một thiên kim tiểu thư mà võ công lại cao cường như vậy! Tiểu Cúc nhìn Ngọc Câu lộ ra thần sắc bất định, sốt ruột đứng lên:
“Ngọc Câu, chẳng phải chúng ta là tỷ muội tốt sao? Ngươi có chuyện gì mà giấu ta, ta sẽ rất thương tâm a!”

Ngọc Câu sửng sốt, nàng không muốn cho Tiểu Cúc biết nhiều, sợ liên lụy đến nàng, vì vậy không để ý đến cảm xúc của Tiểu Cúc. Tiểu Cúc là bằng hữu thân thiết duy nhất của nàng ở cái thế giới này, nàng không muốn nàng hoang mang a! Ngọc Câu thở dài,
“Kỳ thực, ban đêm hôm qua có một chuyện…” Ngọc Câu vừa mở miệng ra định nói, cửa phòng liền bị người ta đá ra loảng xoảng, Lý quản gia Tô phủ sắc mặt âm trầm đắc ý cùng mấy hạ nhân xông vào. Tiểu Cúc rất nhanh đứng lên, trách cứ mở miệng.
“Lý quản gia! Ngươi muốn làm cái gì?”
Lý quản gia không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Cúc lấy một cái, phất tay về phía bọn hạ nhân, nói, “Nhị phu nhân có lệnh, đưa nha đầu kia đến sảnh chính thẩm vấn!”
Mấy tên hạ nhân nhanh chân tiến đến định kéo Ngọc Câu đi. Ngọc Câu lạnh lùng nói
“Ta tự đi được.” Quanh thân nàng tỏa ra hàn khí, rất nhiều người không dám lại gần. Ngọc Câu vén chăn mỏng ra, bình thản đứng dậy. Tiểu Cúc thấy vậy liền chạy lại ôm lấy nàng, quanh đầu nhìn quản gia năn nỉ: “Lý quản gia, Ngọc Câu đang bị thương a! Rốt cuộc là có chuyện gì? Tự nhiên lại mang nàng đến sảnh chính thẩm vấn?”
Lý quản gia hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Cúc, thanh âm thấp vang lên: “Nàng ta lớn mật, dám đưa thích khách đến phòng tiểu thư, đây chính là tội đại nghịch bất đạo!”

Tiểu Cúc giật mình, tay bắt đầu nới lỏng ra. Ngọc Câu có một chút khổ sở, chẳng lẽ Tiểu Cúc nghĩ nàng sợ chết sao? Bất quá lúc này không có thời gian nói tỉ mỉ, nàng quay người bắt đầu đi ra ngoài. Bỗng nhiên, Tiểu Cúc ở đằng sau phục hồi tinh thần, bắt đầu nói tiếp,
“Lý quản gia, mặc kệ Ngọc Câu làm gì trên người nàng hiện bị thương. Hơn nữa vì thích khách kia lấy dao kề cổ nàng nên nàng mới làm vậy. Mà Tô tiểu thư cũng không bị thương. Người bị thương là Ngọc Câu a!”
Ngọc Câu nghe vậy, trong lòng trở nên ấm áp, quay người ôn nhu trấn an Tiểu Cúc: “Tiểu Cúc, sẽ không sao đâu. Ngươi đừng lo lắng. Ta sẽ trở về thật nhanh!”
Nói xong, nàng quay đầu về hướng sảnh chính Tô phủ mà đi.
Trong sảnh chính, Tô lão gia ngồi ở chính vị, bên cạnh có một chỗ trống, đó là vị trí Tô đại phu nhân. Nhưng hôm nay Tô đại phu nhân không xuất hiện. Mọi người chia nhau ngồi ở hai bên. Sảnh chính hiện giờ đầy áp lực, tất cả mọi người đều nhìn nàng lạnh lùng. Ngọc Câu đi đến giữa sảnh, nhẹ nhàng quỳ xuống, nói, “Ngọc Câu tham kiến lão gia, các vị phu nhân cùng hai vị thiếu gia.” Hôm nay Tô Thái Tuyết không có xuất hiện.
Tô Nam Thiên thần sắc bất định, không nói gì, có nghi ngờ, cũng có bất an. Nhưng Tô nhị phu nhân nhận ra được thần sắc đó, mặt lạnh lại, lên tiếng chất vấn nàng.
“Ngọc Câu, đêm qua Hương Tuyết hiên xảy ra chuyện gì chúng ta đều biết. Tiện nha đầu nhà ngươi dám dẫn thích khách vào phòng tiểu thư. Nếu như tiểu thư có chuyện không hay xảy ra, người có mấy cái mạng cũng đền không nổi!” Tô nhị phu nhân vẫn biết điều khi Tô đại phu nhân không quản gia sự, đem mọi chuyện giao cho nàng nên nàng vốn rất sủng ái Tô Thái Tuyết. Vì vậy, lần này, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cho nha đầu Ngọc Câu này được.

“Ngọc Câu biết sai.” Ngọc Câu cúi đầu. Vậy cái việc đó nàng nên làm thế nào mới phải? Nếu chính nàng không nghe lời thích khách kia, bản thân sẽ chết, nếu dẫn đi nơi khác, người vô tội sẽ phải chết. Việc nàng đã làm, nàng không thẹn. Vốn nghĩ rằng cứ đưa hắn đến trước phòng ngủ Tô Thái Tuyết rồi len lén gọi người tới. Nơi Tô Thái Tuyết ở hộ phủ không ít, chỉ một chút thôi cũng có thể kinh động đến họ, đưa họ đến cứu người. Nhưng là nàng không ngờ được tên thích khách kia lại đánh nàng bất tỉnh a!
“Người đâu, đem nha đầu này ra ngoài, đánh hai mươi đại bản!” Nhị phu nhân vừa nghe Ngọc Câu nói liền không hỏi gì nữa, lệnh cho người đứng ngoài cửa. Lý quản gia ngó vào, thanh âm vang vang:
“Vâng thưa nhị phu nhân.”
Ngọc Câu vừa nghe nhị phu nhân, sắc mặt thoáng lóe lên một cái, đưa mắt nhìn người phía trên kia. Tô lão gia chần chờ một chút, cuối cùng lại nhìn lòng bàn tay, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ thưởng thức. Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương có chút không đành lòng nhưng vẫn không làm gì. Bọn họ không có thói nhiều chuyện, huống hồ đây chỉ là một nha đầu, không đáng để bọn họ mở miệng.
(Băng: chậc, Câu tỷ khổ! Tô Thiên Dương kia dần dần còn đỡ ghét, về sau thực ghét Tô Thiên Hàm. Tóm lại, cả cái Tô phủ này, trừ Câu tỷ cùng Cúc Cúc ra… Ghét tất a…)
Ngọc Câu thấy thê lương, chẳng lẽ đây chính là số phận của nha đầu cổ đại sao? Hai mươi đại bản kia đủ để lấy mạng một người a! Còn những chủ tử kia, tự xưng chủ tử nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt, không liên quan. Ngọc Câu tuy rằng sợ hãi nhưng cố gắng trấn định. Lúc này nếu nàng năn nỉ thì chỉ bày ra bộ dạng đáng thương cho người ta vừa mắt thôi, họ sẽ không bỏ qua cho nàng. Ai bảo nàng chỉ là một nha đầu nhỏ bé đê tiện, cho dù nàng có bị đánh chết, cũng sẽ không có ai hỏi đến! Ngọc Câu đứng lên, nhàn nhạt cười. Lúc trước, nàng đối với Tô Thái Tuyết còn có áy náy, nhưng đây chắc chắn là chủ ý của nàng ta a! Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng! Nàng quay đầu đi ra ngoài.
Nụ cười kia làm kinh ngạc toàn bộ mọi người trong phòng. Nhất là Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương không tự chủ được mà mở miệng:
“Phụ thân, nàng chỉ là một tiểu nha đầu. Không cần phải hạ thủ nặng như vậy a.”
Tiếng Tô Thiên Dương vừa dứt, mẫu thân hắn, ngũ phu nhân Tô phủ đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng mở miệng: “Tô Thiên Dương, da của con có phải lại dày thêm không?”

(Băng: ha ha… da dày thêm không… hic, chết cười…)
Tô Thiên Dương nhìn mẫu thân, trừng mắt bất mãn. Ngũ phu nhân tức giận, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhi tử này dám vì một tiểu nha đầu mà trừng mắt với nàng! Chẳng lẽ hắn nhìn trúng nha đầu kia? Nàng không cho phép hắn thu thêm nha đầu này vào phòng, hắn đã thu mấy nha đầu rồi. Lão gia đã rất bất mãn!
Tô Nam Thiên vốn đang muốn thông cảm Ngọc Câu lại nghe thấy lời Tô Thiên Dương nói, nghĩ tới mấy chuyện kia của hắn, lại sinh phiền chán, phất tay:
“Cứ quyết định như vậy. Tất cả lui đi!” Mọi người bắt đầu đứng dậy ra ngoài. Tình trạng của Tô Thái Tuyết chả ai hỏi đến, Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương hữu tâm vô lực, quay đầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh màu trắng xanh kia, tấm lưng thẳng thắn. Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, tại sao hết lần này đến lần khác lại làm cho người ta sinh cảm giác nàng ta rất ngông nghênh, cao cao tại thượng? Chuyện này thực không tốt a, hai người nhìn nhau thở dài.
Lý quản gia vốn vô cùng bất mãn với Ngọc Câu, thứ nhất là do lần trước kia đoạt nàng không thành, thứ hai là khi hắn tặng lễ vật, nàng ta lại cự tuyệt, còn nói sẽ không buông tha hắn. Hiện giờ là ai buông tha ai? Hai tròng mắt hiện lên lục quang óng ánh, cả người ngập tràn khoái cảm, tuy rằng mong nhớ thân thể trắng nõn kia của Ngọc Câu nhưng chuyện của chủ tử, hắn không dám trái, liền quay đầu phân phó hạ nhân:
“Buộc lên giá cao, đánh hai mươi đại bản. Đây là lệnh của nhị phu nhân a!”
“Vâng, thưa Lý quản gia.” Mấy hạ nhân như hổ đói xông tới, nhấc thân thể mảnh khảnh của Ngọc Câu lên, đặt trên giá cao, dùng dây buộc chặt. Ngọc Câu mặc kệ người ta an bài, hi vọng có thể tỉnh táo mà chịu xong mấy chục đại bản kia. Bất quá bọn họ sẽ không tha cho nàng dễ như thế. Hung hăng trừng mắt nhìn Lý quản gia, nàng nhắm mắt, chờ đại bản đầu tiên giáng xuống.
Số phận thì ra đáng buồn như thế. Nàng mặc dù xuyên qua một lần nhưng vẫn luân hồi chịu khổ đau…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui