Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói
Mà trước mặt tiểu cô nương này, có chút gầy đến dọa người, thế nhưng đôi mắt trong suốt như đáy hồ, giống như là suối ngọt trên Ngọc Sơn, thuần khiết có sự hỗ loạn.
Huống chi, ở trong đó luôn sẽ mơ hồ có điểm lục quang, thần bí như vậy, có thể nào để cho người không lưu luyến nhìn lâu mấy lần.
"Y phục rất vừa người, là ngươi cho người làm?" nàng lấy đề tài chuyển hướng, cũng không muốn nhìn lại trong gương đồng.
Người hoàn toàn gầy giống như quỷ, gương mặt hai bên đều là sụp xuống, càng nhìn càng buồn bực.
Ly Yên nghe nàng hỏi như vậy, cũng khẽ buông lỏng giọng điệu, trả lời ngay:
"Đúng vậy. Nô tỳ nhìn vóc người cô nương, mình suy tính một đại khái, để đại thẩm may xong đưa đến. Chúng ta cùng tú nương may trên núi Thiên Ngọc, thật nhiều người! Nếu cô nương thích xiêm áo gì, chính mình có thể nói họ. Ngài là ân nhân cứu mạng của Tôn chủ, họ không chậm trễ ngài!"
Như Ý tự nhún nhún vai, xem ra thời gian nàng tắm, cái thân phận "Ân nhân cứu mạng" này đã thành công truyền đạt.
"Mạnh đâu?" Tự bước đi thong thả đến cửa phòng, mở cửa hóng mát."Thất Tuyệt rèn luyện kia, kết thúc sao?"
Ly Yên đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mới phản ứng được, thì ra vị cô nương này một tiếng "Mạnh" kia, là nói Tôn chủ.
Ông trời! còn là lần đầu nghe được có người gọi Tôn chủ như vậy! Ngay cả mấy Trưởng lão cũng không có lớn gan như vậy.
Nàng nghĩ muốn cải chính đại bất kính này, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến lúc Mị Nguyệt đưa nàng tới đúng là nói: hầu hạ như chủ tử!
Hơn nữa nàng cũng nghe nói vị cô nương này là Tôn chủ tự mình dẫn tới, vừa là ân nhân cứu mạng, nghĩ đến không thể đối đãi theo lẽ thường.
Vì vậy vội vàng cười, đáp:
"Thất tuyệt rèn luyện đã kết thúc, hiện tại chắc là cũng đi chữa trị ! Mới vừa rồi nô tỳ còn nhìn thấy khiêng hai người." Tiểu nha đầu nói đến chuyện đầm đìa máu tươi như thế, lại tự nhiên mắt cũng không chớp." hiện tại Tôn chủ hẳ là ở tù thất." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...