Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói
Editor: Maria Nyoko
"Ta chờ thật lâu dưới chân núi." Rốt cuộc khôi phục tâm tình, mở miệng nỉ non, "Ta muốn chờ các ngươi xuống núi, chỉ cần kiên nhẫn, một ngày nào đó có thể đợi được người. Nhưng sau lại phát hiện thật vô ích, vì sẽ không có người xuống. Sau ta lại khổ luyện khinh công, rốt cuộc có thể giống như các ngươi bay lên đỉnh núi thì lại phát hiện chỗ kia đã không có người nào rồi."
Nữ tử thở dài, sau đó sẽ nói với hắn:
"Thật xin lỗi, sư phụ ta làm chuyện ta không biết. Nếu ta biết nhất định sẽ không để cho hắn đi đấy!"
Mạnh Tử ca khoát tay:
"Thôi! Lúc đó ta cũng đã tức giận, nhưng sau lại suy nghĩ một chút, nếu như là vì ngươi, vậy coi như ta trả ngươi một khoản nợ, ít nhiều trong lòng ta cũng có thể dễ chịu hơn một chút." Nói lời này, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Trên đời này có một người như vậy, hắn không thể để ngươi chịu nửa điểm uất ức. Nữ Nữ, hảo hảo quý trọng hắn!"
Một câu đơn giản, suýt nữa đã làm Như Ý lộ ra ánh mắt quyến rũ. Chuẩn bị xoay người lại nói mấy câu cảm tạ, nhưng không nghĩ, miệng mới vừa mở ra, còn không kịp phát ra âm thanh, đã đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, trong nháy mắt chân liền cách mặt đất.
Nàng thét một tiếng kinh hãi theo bản năng, nhưng cũng không có ra tay phản kháng.
Người có thể làm cho nàng hoàn toàn không có phòng bị thành công đánh lén, trừ Ngọc Hoa, không còn người thứ hai.
Huống chi sau lưng còn truyền tới lê hương, tay nắm ở trên eo nàng còn không có ý tốt bóp một cái, chọc cho nàng khóc cũng không được cười cũng không xong.
Nhưng nghe được âm thanh phía sau, đúng là Mạnh Tử ca nói:
"Chỉ là mượn thê tử ngươi ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong cũng không có tiết mục này!" âm thanh này vang dội phía chân trời, trận trận vang vọng ở trên cao.
Như Ý hết sức bất đắc dĩ, muốn giải thích mấy câu, lại nghe được Ngọc Hoa nói:
"Xem các ngươi phát triển, bước kế tiếp nên ôm, ta không thể để cho nam nhân khác ôm thê tử của ta!"
Nàng vừa động tâm tư, mở miệng liền hỏi:
"Ai? không phải vì Mạnh Nhân phát hiện ngươi đi theo phía sau, cố ý nói những lời cảm động ta sao?"
Bốp!
Đầu bị người không khách khí vỗ một cái ——
"Đầu óc cái người này! Lúc thông minh lúc lại không tốt vậy? Ngươi có thể nghĩ đến điểm này không tệ, nhưng không suy nghĩ một chút, chỉ bằng hắn? Có thể phát hiện được ta sao? Ngươi phát hiện sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...