Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Nữ tử cười ha ha! Yêu thuật? Yêu thuật gì? Chẳng qua là đùa một chút thủ thuật thôi miên nhỏ xíu.

Thật ra thì thuật thôi miên của nàng cũng không coi là tinh xảo, chỉ là kiếp trước cảm thấy thú vị, lúc này mới học cùng một vị đại sư thôi miên Hongkong hơn nửa năm.

Thủ đoạn nho nhỏ này nàng từng thử qua ở trên người Ngọc Hoa, khi đó muốn trêu chọc hắn nói ra giải pháp thức Lê Hoa trận thứ mười. Nhưng dùng qua mới biết, chút tài mọn của mình ở trong mắt Ngọc Hoa căn bản không phải là cái gì, đừng nói lời nói đầu độc người ta, chính là nhìn cũng không làm cho hắn nhìn nhiều.

Nhưng Cung Khuê thì khác, người này không phải là cao thủ giang hồ có nội lực thâm hậu như vậy, hơn nữa lúc này vẻ mặt thất bại, vì vậy nàng có thể thành công moi lời nói từ trong miệng hắn ra.

“Thước nhi!” Đã hỏi đáp án, Như Ý sẽ không nhìn Cung Khuê một cái. Nay, người này đối với nàng mà nói, thật sự là không có nửa điểm tác dụng.”Thước nhi!” Kêu một tiếng nữa, sau đó nói: “Tiêu gia diệt môn, chính một tay người này bày ra. Nếu như ngươi muốn báo thù lớn, bây giờ là cơ hội rất tốt!”


Thiếu niên sửng sốt thật lâu, một ánh mắt phóng hỏa vẫn luôn đảo quanh ở trên người Cung Khuê, động lòng nhưng không có lập tức xông lên. Một hồi lâu, tựa như lửa giận trong mắt tắt một nửa, lại nhìn Như Ý thì phẫn hận đã ít lại càng ít.

“Tỷ.” lời nói Thiếu niên nhẹ nhàng, “Năm ngoái ở trong rừng giết người kia, ngươi đã nói về sau ta không cần quan tâm báo thù lại giết người nữa. Thước nhi nghe lời của ngươi, người này...... Ta không giết.”

Trong lòng nữ tử rất mừng, vừa vỗ đầu thiếu niên vừa mở miệng nói:

“Thước nhi ngươi thật là trưởng thành! Rốt cuộc biết nghe lời của tỷ tỷ rồi!”


Tiêu Thước muốn biện bạch một câu: thời điểm nào ta không nghe lời của ngươi rồi! Nhưng lời đến khóe miệng, vẫn không nói ra.

Chỉ vì thật sự không phải thời gian tốt địa điểm tốt để cãi nhau! Tuy là hắn không muốn giết người, nhưng cũng không có biện pháp tâm bình khí hòa đối với Cung Khuê.

“Đi đi!” Như Ý buông tay vẫn lôi kéo hắn, đẩy trên lưng thiếu niên một cái, “Tìm Ngọc Hoa đi! Chuyện nơi đây giao cho tỷ tỷ.”

Thiếu niên gật đầu, lại nhìn Cung Khuê một cái, rồi sau đó không nhìn nhau, nhanh chóng đi ra khỏi trướng.

Trong trướng chỉ còn hai người, Như Ý lại không có tâm tư vòng vo. Mặt không biểu cảm mở miệng, tuyên bố kết cục cuối cùng của Cung Khuê——

“Nếu như ngươi một lòng vì Đại Khương, ta vốn có thể lưu ngươi một cái mạng. Đáng tiếc ham muốn cá nhân của ngươi quá nặng, cho nên, cũng chẳng oán được ai!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui