Càng ngạc nhiên hơn, chính hắn cũng không tức giận.
"Chúng ta chạy ra từ trong rừng rậm Mê Tung! Chẳng lẽ ngươi không vui mừng sao?" Nàng hỏi lần nữa, "Ngươi phải biết, từ trước tới nay chúng ta là người đầu tiên ra khỏi rừng rậm Mê Tung!"
"Vậy thì như thế nào?" Hắn hỏi ngược lại, bước đi chậm rãi, chú ý đến tốc độ của nàng.
"Như thế nào?"nàng nhắm mắt, giống như bị hỏi khó.
Đúng! Vậy thì như thế nào?
Thấy nàng không nói, sắc mặt vui mừng cũng dần dần vơi đi, nam tử mặc áo tím có chút không nhịn được, rồi lại không thể không nhắc nhở nàng sự thật một lần nữa:
"Thế giới bên ngoài không giống trong rừng rậm, lúc ban đầu ngươi sẽ cảm thấy rất mới mẻ, lâu ngày rồi, thì có rất nhiều thứ cần thích ứng, học tập, đối diện. Có một ít chuyện ngươi sẽ hớn hở tiếp nhận, nhưng có một ít chuyện ngươi có thể sẽ hết sức kháng cự."
"Ta hiểu!" Nàng gật đầu, tiếp tục nói: "Ta có chuẩn bị tâm tư, nếu đi ra, vậy thì tất cả đều hoàn toàn mới. Ta sẽ dụng tâm để học tập, mà ngươi. . . . . ." Dừng một chút, lại nói: "Ngươi đã nói sẽ không buông tha ta đấy, không phải sao?"
Nàng nghiêng đầu, một bên mặt nghiêng về một bên vô cùng nghiêm túc hỏi hắn vấn đề này.
Một đôi mắt nhanh chóng lộ ra linh quang, giống như là đang nói: ngươi phải nhớ kỹ, không thể đổi ý !
Nam tử mặc áo tím theo bản năng đưa tay vê nàng một đầu, sau đó gật đầu một cái:
"Nhớ !"
. . . . . .
Đêmkhuya, hơn nữa trên trời u ám, vầng trăng khuyết bị mây che kín, nửa điểm ánh sáng cũng không xuyên qua được.
Hai người dừng lại, nam tử mặc áo tím móc thứ gì từ trong lòng ngực ra ngoài, , hẳn ném thẳng hướngbầu trời.
Như Ý thấy phải sững sờ, cho đến khi vật kia mang theo một tiếng vang khuất vào trời cao, rồi sau đó một áng lửa ánh lên thì mới hiểu được, thì ra là pháo sáng.
"Là tín hiệu khói của ta, buổi tối thì hiệu quả sẽ tốt hơn." Hắn giải thích, đồng thời kéo Như Ý ngồi vào trên một khối đá lớn ven đường, "Trước nghỉ một lát, đoán chừng tối đa một canh giờ sẽ có người đến đón chúng ta!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...