Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói
Cuối cùng xe ngựa ngừng lại ở một hẻm núi, cũng trong lúc đó, ánh mắt của Tiêu Thước cũng đã mở ra.
Dọc theo con đường này hắn cũng không ngủ ngon, dáng vẻ Khanh Như Ý, ngủ ngon đến mức chảy nước miếng rồi.
Bây giờ xe dừng lại, lập tức cảm thấy có một luồn không khí khẩn trương lan tới.
Rốt cuộc hắn vẫn còn nhỏ, nhất thời có chút sợ, vội vàng kéo kéo tay áo Như Ý nhỏ giọng nói:
“Tỷ, tỉnh! Nhanh lên một chút! Dừng xe rồi, ngươi xem một chút là chuyện gì xảy ra!”
Đang khi nói chuyện, Mị nhi đánh xe bên ngoài đã đẩy màn xe ra.
Thiếu niên nhìn lại, nhưng nhìn thấy một đám người đông đúc đứng cách đó không xa.
Trong lúc nửa đêm, những người đó giơ cây đuốc, chiếu sáng rục hẻm núi sâu này.
Dần dần thích ứng ánh sáng như vậy, lúc này Tiêu Thước mới đếm rõ được đại khái có mười lăm mười sáu người, đều mắc đồ đen, trẻ có già có, nữ có nam có.
Mọi người đeo bội kiếm bên hông, rõ ràng cũng có công phu trong người.
Tiêu Thước càng sợ hãi, không ngừng đẩy Như Ý, trong đầu hận, nữ nhân đáng chết này, đến lúc nào rồi nàng còn ngủ!!
Người của hai bên vẫn nhìn nhau, nhìn thật lâu, rốt cuộc nghe được nữ tử trong xe miễn cưỡng ngáp một cái ——rốt cuộc Khanh Như Ý tỉnh!
Tiêu Thước thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cho ông trời, chỉ nói rốt cuộc ông trời mở mắt, để cho tỷ ta tỉnh. Nàng không tỉnh, ta đoán chừng không chống đỡ nổi nữa!
Nữ tử từ từ tỉnh lại vừa mới mở mắt, vừa đúng nhìn thấy một đám người áo đen bên ngoài đang cầm đuốc.
Lúc này Mị nhi đứng ở cửa xe cũng lùi về phía sau một bước, sau đó quỳ xuống hướng về phía xe ngựa.
Nàng vừa quỳ xuống, tất cả mọi người quỳ theo.
Tiêu Thước thấy phải hồ đồ, Như Ý lại cười khanh khách ra tiếng, hai chân bắt chéo khóe môi tà tà, cất cao giọng nói:
“Thế nào! Cung gia các ngươi muốn dập đầu tạ tội với ta sao!“.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...