"Vi sư rất bỉ ổi sao?" Ngọc Hoa cúi đầu nhìn nàng, cũng khẽ nâng đầu Như Ý lên.
Lúc này đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át đưa lên, hắn nhịn không được, lập tức liền hôn xuống.
Như Ý chỉ cảm thấy trong đầu "oong" một tiếng, trong nháy mắt, thế giới hoàn toàn đều đảo điên!
Không biết mình là ở nơi nào, cũng không biết mình làm gì, chỉ biết người đang ôm lấy mình là Ngọc Hoa, là nam nhân từ lúc nàng mười tuổi về sau sẽ không tách khỏi sinh mệnh của nàng.
Nàng gọi hắn là sư phụ!
Có dòng nước ấm tràn lên từ trong lòng, tràn đầy, tất cả đều là hạnh phúc.
Cái hôn này, trời đất mù mịt;
Cái hôn này, tinh nguyệt thẹn thùng;
Cái hôn này, hàng trăm cam kết;
Cái hôn này, tình định kiếp này.
Có hương Lê Hoa đang tràn ra khắp cổ họng, chạy qua tim phổi, chìm vào đáy lòng, sau đó đóng quân mọc rể, không bao giờ chịu rời đi nữa.
Rốt cuộc, bốn cánh môi không muốn mà tách ra, một đôi bích nhân vẫn ôm thật chặt như cũ.
Gương mặt Như ý đỏ như ngọn lửa, muốn cúi đầu thẹn thùng, rồi lại không nhịn được nhìn mỹ nhan yêu nghiệt của Ngọc Hoa.
Đối phương nhỏ giọng cười khẽ, dùng răng cắn cắn chóp mũi của nàng, chờ đến khi mặt người trong ngực càng đỏ, lúc này mới lên tiếng nói nhỏ, nói:
"Đi làm chuyện ngươi muốn làm, yên tâm, tất cả có ta, coi như ngươi chọc lỗ thủng trên trời, sư phụ cũng sẽ giúp ngươi vá nó lại. Hơn nữa sẽ vá lại hoàn mỹ vô khuyết!"
Nàng cười yếu ớt, đưa tay của mình ra nắm lấy lòng bàn tay hắn.
Bàn tay nho nhỏ bị hắn nắm lại thật chặt, loại cảm giác vừa thân thiết lại kiên định.
Giống như một năm kia nàng vừa mới lên Phổ Phổ đảo, chính hắn dắt bàn tay nho nhỏ của nàng như vậy, dắt nàng từ trên thuyền nhỏ xuống.
Hai người một đường lội nước biển bước đi trên bờ, vạt áo hắn thật dài cũng ngâm ở trong nước, cũng bất tri bất giác, cùng quần tím của nàng quấn lại với nhau, kéo thế nào cũng không ra.
Nàng dừng lại, liều mạng dùng tay cởi ra, đáng tiếc càng cởi càng loạn, càng cởi thì càng dây dưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...