Mặc dù nàng tự phụ, nhưng cũng không có ngu đến mức này.
Nhiều khi, loại chi tiết nho nhỏ này mà có thể quyết định thành bại của hành động.
Mà hành động thành bại, thường thường liền liên quan đến sống chết!
Nhưng hôm nay, sở dĩ bỏ qua chi tiết này, hương vị cam tùng giống nhau như đúc trên người mạnh, nàng là cố ý!
long tiên hương chứng minh nàng có quan hệ cùng hoàng đế, tiểu cung nữ chỉ
một tiếng”Nương nương” mà không thêm hai chữ “Hoàng hậu”, càng làm rõ
thân phận của nàng.
Như vậy, hương cam tùng trên người mình, chính là nghiệm chứng nàng là Cung Tiêm Hội.
Có lẽ mùi thơm này rất nhiều người dùng, nhưng ít ra, nếu nàng thật từng
có quan hệ thân mật cùng Mạnh như vậy, làm sao có thể không nhớ.
“Nương nương.” Phía dưới lại có tiếng nói l, Như Ý nhìn lại, chỉ thấy có người đi vào cửa.”Hinh cô nương tới.”
Âm thanh cung nữ nhẹ nhàng, giống như là sợ quấy rối chủ tử đang suy nghĩ sâu xa.
Một tiếng Hinh cô nương, tựa như nhắc nhở Như Ý cái gì.
Lại cẩn thận nhìn, lúc này mới phát hiện ra người đến chầm chậm có một cái sa mỏng màu hồng nhạt che cặp mắt.
Là một nử tử, vừa hai mươi, theo như tiêu chuẩn người cổ đại, cái tuổi tác này đã không nhỏ.
Như Ý chỉ cảm thấy buồn cười, tám năm qua, nàng dùng hai năm chữa bệnh,
dùng ba năm học võ, tìm người ba năm, cũng không có một chút xíu tin tức của Mạnh.
Nhưng vận mệnh này, giống như là tám năm luân hồi.
Một đời người chuyển biến qua tám năm!
Cung Tiêm Hội, Lâm Mộng Hinh, quay đầu, cố nhân hẹn gặp lại.
Nàng chợt tò mò, nhớ năm đó Lâm Mộng Hinh cố chấp nhớ tới Cung Tiêm Hội tốt
như vậy, thậm chí không tiếc vì nàng cãi vả với mình và Mạnh.
Hiện nay, cuối cùng hai người trong cuộc cùng nhau xuất hiện phía dưới mí
mắt nàng, đến lúc đó nàng rất muốn xem một chút, Cung Tiêm Hội đối với
nử tử mù mắt này, tốt như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...