Chú Duy trở về, Nó được 1 ng phụ nữ theo lệnh thầy Yan dẫn tới 1 căn phòng nhỏ, trong phòng chỉ vẻn vẹn một chiếc giường đơn, 1 giá sách, 1 chiếc bàn nhỏ, và 1 phòng vệ sinh khép kín.
Ng phụ nữ lạnh lùng nói:
- Vào trong nghỉ ngơi đi, đây là phòng của cháu . Sau đó lẳng lặng quay bước đi.
Nó lẳng lặng bước vào phòng, nhìn xung quanh, không hề có 1 đồ vật trang trí, cũng phải thôi, không khí nơi đây không cho phép thứ xa xỉ đó tồn tại.
Chậm rãi bước vào trong phòng vệ sinh, nó từ từ vặt vòi nước, dùng tay khoát lên mặt một ít nước để tỉnh táo hơn. Nó không lau đi, vẫn để nước đọng lên mặt, cái cảm giác lành lạnh giúp cho nó cảm thấy dễ chịu hơn giữa cái không khí chết chóc này.
Chậm rãi tiến về phía chiếc giường, nhẹ nhàng đặt lưng xuống, nó suy nghĩ về tất cả. Sau cái chết của ba mạ nó, nó đã trưởng thành và cứng rắn hơn, nó hiểu cuộc sống này sẽ không còn tiếng cười nữa. nhắm mắt lại những hình ảnh hôm nào lại hiện về. Những bông hồng nhuốm đầy máu của ba mẹ, nó tỉnh dậy giữa sự cô đơn lạc lõng, và cũng chính những hình ảnh đó giúp nó tin tưởng hơn vào cái quyết định về tương lai đầy máu của mình.
“ ba mẹ ơi, nhất định con phải sống thật tốt, sống tốt để còn trả thù cho ba mẹ, dù con biết nó sẽ có rất nhiều nước mắt và cả ….máu”
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, nó đã thức dậy từ lâu, làm vệ sinh xong đang ngồi suy nghĩ bâng quơ trong phòng, vội mở cửa.
Trước mặt nó là một cô gái tầm 19, 20 tuổi, có vẻ như không lạnh lùng như ng phụ nữ hôm qua, mái tóc màu đen tuyền, mang vẻ đẹp của ng con gái phương đông.
- chào em.
Không hề có 1 tiếng đáp trả.
- Chào em chị là Rinny, quản lý của dãy nhà này.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
-Em là Vương Khả Anh.
Vẫn chỉ là sự lặng im, một mình Rinny độc thoại, có vẻ cô đã hơi bực mình,
- Vương Khả Anh.
Cô nhìn cô bé trước mặt, không có tiếng trả lời mà chỉ có một cái gật nhẹ.
“ chắc cô bé bị câm, tội nghiệp”
Nhưng điều làm Rinny ngạc nhiên hơn chính là đôi mắt của cô bé nhỏ trước mặt, đôi mắt to tròn trong veo như hồ nước mùa thu, nhưng lại không có đáy, sâu thẳm, đôi mắt ấy tỏa ra hàn khí đến bức ng, nhìn về 1 nơi xa xôi, nhưng vẫn chứa đầy sự cô đơn lạc lõng, tuy chỉ mới là một cô bé 7 tuổi.
- Em đi theo chị.
Nó chẳng nói gì, lặng lẽ bước theo, đôi mắt vẫn vô hồn nhìn về 1 nơi vô định nào đó, chẳng ai biết được, ngay cả chính bản thân nó.
Chị dẫn nó tới đại sảnh chính của dãy nhà, đây là một căn phòng rất rộng, với lối kiến trúc theo kiểu phương tây, ánh sáng tỏa từ chiếc đèn chùm lớn treo giữa gian phòng lộng lãy, xa hoa thật dịu nhẹ, nhưng cũng có phần mịt mờ, ảm đạm như báo trước tương lai của những con ng nơi đây.
Ở đây tập hợp rất nhiều cô bé, cậu bé, chừng tuổi nó hoặc lớn hơn một vài tuổi.
Thầy Yan bước tới, mọi ng rẽ lối cho thầy bước vào, điều đó chứng tỏ thầy là ng có tầm quan trọng ở đây.
Rinny đọc tên từng ng một, lập tức từng ng bước lên rồi tự giác đứng vào hàng của mình. Tên của nó vang lên, nó cũng như những ng khác bước lên và dứng vào hàng của mình. Mỗi hàng có 10 ng, nó đứng cạnh 1 cô bé đang nở một nụ cười rất tươi, khuôn mặt hồng hồng, đáng yêu vô cùng. Nó nhàn nhạt nghĩ, liệu tiểu thiên sứ này có thể tồn tại ở cái nơi này được bao lâu.
- hi bạn.
- Khả Anh.
- Xin chào.
Cô bé vẫn không bỏ cuộc. còn nó vẫn phớt lờ cô bé kia như thể cô không tồn tại, chỉ như là không khí. Nhưng có vẻ như cô bé đó rất cứng đầu, có phần bướng bỉnh.
- Nè bạn, coi ng khác như thể không có là bất lịch sự lắm không đó.
Vì cái từ bất lịch sự đó, nó chầm chậm nhìn qua cô bé kia
- Được chưa.
Giọng nói của nó tuy trầm mà lạnh, tuy trong trẻo nhưng lại khiến ng khác có phần sợ hãi bởi cái đôi mắt kia, cái nhìn kia vạn phần âm lãnh quá.
Cô bé bên cạnh lại tỏ ra không có gì sợ hãi, lại muôn phần thích thú cười:
- Hihi. Mình là Yan Linh Linh, 6 tuổi. Bạn năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
- 7.
Nó cộc lốc trả lời.
- Hù vậy là mình thua bạn 1 tuổi rồi, mình phải gọi bạn là chị rồi. Chị khả anh ơi…..
Cái giọng ngọt xớt, có phần trẻ con của cô bé làm đôi mắt nó ánh lên ý cười, nhưng nó nhanh chóng thu lại, trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu. Nó cảm thấy ấm áp trong lòng, đây là lần đầu tiên nó nó chyện kể từ khi ba mẹ nó mất, còn lại nó toàn để ng ta độc thoại 1 mình, cô bé này như là cô em gái nhỏ, cưng nựng yêu chiều.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì tiếng của thầy Yan làm nó tỉnh lại, vứt đi những mớ suy nghĩ mà nó cho là vớ vẩn đó đi, lẳng lặng lắng nghe.
- Chào tất cả các em, ta xin tự giới thiệu ta là thầy Yan, quản lý nơi này. Có lẽ tất cả các em đều biết nơi đây là trường học đào tạo nên những sát thủ chuyên nghiệp, các em là những ng đã được chọn tới đây, bởi việc học tập diễn ra khá là khắc nghiệt nên ai muốn trở về thì hãy lên tiếng trước khi quá muộn.
Một vài tiêng thì thầm to nhỏ, một vài ng bước ra phía trước để trở vể. Còn nó, nó sẽ về đâu, khi ba mẹ đã ra đi mãi mãi mái ấm gia đình đã không còn nữa. Nó sẽ ở lại, với quyết tâm cao độ.
- bây giờ chúng ta chỉ còn lại 180 ng nữa, tát cả hãy theo quản lý của nhóm mình đi tham quan môi trường sống mới của mình, sau đó về nhà ăn dùng bữa sáng.
Thầy Yan chạm rãi nói rồi mỉm cười , quay bước đi.
Nó cũng chậm rãi bước theo Rinny. Không còn tồn tại một Khả Anh vui vẻ hòa đồng nữa chỉ còn sự cơ đơn lặng thầm cô tịch.
Theo sau nó vẫn là cô bé Linh Linh lém lỉnh, đang luyên thuyên nói linh tinh cùng với những ng bạn đằng sau, nhưng vẫn không quên chọc phá nó.
Rinny dẫn đoàn gồm 20 ng đi dọc theo dã hành lang dài và rộng tới một căn phòng rộng, rất rộng trong đó bao gồm rất nhiều thứ khác nhau đao, kiếm, gậy, côn,…. Còn nhiều thứ khavs ngay cả nó cũng không biết là gì, nhưng chung quy lại đó là những thứ vũ khí có thể làm bị thương ng khác hay cướp đi sinh mạng của họ trong gang tấc.
- đây là phòng tập của chúng ta, ngày mai chúng ta học võ, rèn luyện ở đây cho tới khi hoàn thành khóa học trong vòng 7 năm.
- Tiếp theo chúng ta sẽ sang phòng tập súng.
Căn phòng tiếp theo rộng cũng không thua kém gì căn phòng vừa rồi. Trong phòng chúa đủ loại súng, một thứ vũ khí của con ng hiện đại, cũng là loại vũ khí đã giết hại ba mẹ nó, nó không thấy sợ mà ngược lại còn có phần thích thú, muốn cầm lấy 1 khẩu súng, cầm lấy sự chết chóc và sinh mạng của ng khac, nó muốn biết được khi cầm thứ này con ng sẽ trở nên tàn nhẫn và đáng sợ đến mức nào.
Lần lượt nó được dẫn tới nhà ăn, sân tập trận, và được biết tới kỉ luật thép của nơi đây.
Sau khi ăn sáng xong, nó nhận quần áo, một số đồ dùng cá nhân, rồi quay trở về phòng mình, phòng của Linh lại cạnh bên phòng của nó, thế là suốt cả ngày hôm đó, con bé làm nó ong ong hết cả đầu dù chỉ mỗi mình con bé độc thoại, nó vẫn lầm lì, chẳng nói câu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...