chap 75 : chuẩn bị
… Hiện tại
Hạ đi rất nhanh, tưởng chừng như cô đang lướt đi trên mặt đất. Cánh cổng sắt mở ra rồi lại đóng vào nặng nề. Nhanh chóng, hạ biến mất giữa con đường như một ảo ảnh.
Tiếng tiêu vang lên, hòa vào gió. Gió đung đưa, tiêu du dương. Gió và tiêu hòa vào làm một vang lên khắp mọi nơi. Những ngọn cây khẽ lay theo gió, theo tiêu hòa vào bản nhạc buồn, da diết. một màn sương mỏng như vô hình bao phủ căn biệt thự như một quả cầu lớn. Màn sương hiện rõ rồi mờ dần, mờ dần đến lúc không ai còn nhìn thấy nữa.
Tiếng tiêu du dương. Âm thanh nghe da diết, buồn bã và nao lòng. Từ ngôi biệt thự, một đôi mắt vẫn dõi theo cô bé ngồi trên cành cây. Cô gái đang say sưa thổi tiêu. Đôi mắt đó buồn, đau đớn, chăm chú nhìn cô bé không dời lấy một giây. Dường như người đó muốn lưu lại hình ảnh này, hình ảnh đứa cháu gái bé nhỏ trước khi nó rời xa bà.
Hạ vẫn thổi tiêu. Cô hòa mình vào gió. Giây phút này lòng cô bỗng nhẹ bẫng. Tưởng như toàn thân cô đang hòa vào gió. Thân thể cô không còn là hữu hình, dường như không còn tồn tại nữa. Cô như hòa vào gió, cô không còn cái vỏ bọc hàng ngày nữa. Giờ đây, cô sống với chính mình, không còn lo âu vướng bận nữa. Bản nhạc kia là chính cô, như chính cô đang bay đi khắp mọi nẻo, đang vui đùa với thiên nhiên.
Hạ bỗng cười, một nụ cười hạnh phúc. Ngoại đã nhìn thấy nụ cười đó. Bà hiểu rằng bây giờ trước mắt bà chỉ còn là một cô bé đang sống với niềm đam mê của mình mà thôi, không âu lo, không vướng bận. Ngay lúc này, hạ đã trở lại vẻ vui tươi, hồn nhiên như trước đây. Cô đã chìm vào một thế giới riêng. Bà cũng bất giác cười. Ít nhất trước lúc đi, nó đã trở lại là chính mình. Cái vẻ vui tươi ấy bà mong rằng sẽ lưu lại trong trí nhớ mình thật lâu. Đã lâu lắm rồi, bà mới thấy nó cười như thế. Cười như cả thế giới này đều hạnh phúc, và nó là người hạnh phúc nhất thế gian.
Hơn hai tiếng sau, tiếng tiêu mới dừng lại. hạ nhét cây tiêu vào túi, nhìn ngôi biệt thự hồi lâu. Cuối cùng cũng xong rồi. Cuối cùng, mọi người cũng đã được bảo vệ an toàn. Như vậy là đủ.
Hạ nhảy xuống khỏi cành cây, nhìn lại ngôi nhà một lần nữa rồi phóng xe đi. chiếc xe lao nhanh rồi biến mất khỏi tầm mắt ngoại. Bà thở dài: ‘ Mong cháu sẽ sớm trở lại’.
… Ở nhà của Trung
Hôm nay là một ngày trời rất lạnh. Mọi vật dường như đều đóng băng trong cái giá lạnh, rét buốt của mùa đông. Trung đứng ngoài ban công với chiếc áo sơ mi mỏng manh nhìn ra xa. Đôi mắt cậu buồn, mang mác đau thương và tiếc nuốt. Hiện thực dù không muố chấp nhận cũng phải chịu. Điều gì càng không muốn thì lại càng không có gì thay đổi được.
Trận chiến này cậu không muốn tham gia một chút nào. Trung vốn là người không ưa bạo lực nhưng cậu biết một khi bản thân mình đã tham gia vào cuộc chiến, vào những trận đánh nhau sẽ không bao giờ dứt ra được. Đó cũng là nỗi sợ mà cậu luôn cố tránh để không phải đối mặt. Nhưng cậu phải làm gì khi Hạ cũng tham gia cuộc chiến này ? Cậu không thể để một mình cô đơn độc. Dù cô đứng về phía ai cũng được, cậu không quan tâm. Điều mà cậu lo ngại nhất chính là việc cậu có thể mất Hạ mãi mãi. Ai tham gia vào cuộc chiến này cũng thế. Một đi không trở lại hay cơ may sống sót là rất ít nhưng không phải là không có. Khe cửa hẹp của sự sống liệu có đủ chỗ cho cả Trung và Hạ hay chỉ một người được quyền sống, nếu thế cậu mong đó là Hạ.
Gương mặt lạnh lẽo, gầy xộc đi đầy lo âu. Cậu cần phải bảo vệ cô. Cậu không muốn để cô chết. Dù gì Hạ cũng phải sống, bằng mọi giá. Vì vậy, Trung sẽ hy sinh tất cả để bảo vệ cô dù kể cả là mạng sống của mình.
- Con nghĩ mình có thể bảo vệ con bé ư ?- Ông Mạnh đã đứng sau lưng Trung từ bao giờ. Trung ngạc nhiên quay lại
- Ba ?- Trung đáp
- Ta, con và tất cả mọi người đều muốn bảo vệ con bé. Nhưng vô ích- Nói đến đây ông thở dài- Đó là số mệnh của con bé. Chúng ta không thể thay đổi được gì. Con bé cũng không muốn con phải hy sinh vô ích đâu
- Số mệnh gì chứ ?- Trung nói- Con sẽ thay đổi nó. Con sẽ tham gia vào cuộc chiến và bảo vệ cô ấy.
Nói xong, Trung bỏ đi. Còn lại một mình, ông Mạnh thở dài nhìn khung cảnh u ám trước mặt. Phải, ông đã quá nhẫn tâm khi nói cho Trung điều đó. Nhưng ông hiểu rằng cả ông và Hạ đều không muốn bất kì ai đặc biệt là Trung phải hy sinh mạng sống vô ích. Dù con bé còn đang cố gắng chấp nhận sự thật và đang ghét cay ghét đắng thậm chí hận ông nhưng tình cảm với Trung thì không hề thay đổi. Có thể, ngay lúc này bắt con bé phải chấp nhân, phải hiểu cho những việc ông làm là không thể. Nhưng bảo con bé hy sinh mạng sống của người khác thì không đời nào nó làm đặc biệt là Trung.
Con bé là thế. Bao năm nay, chứng kiến con bé lớn lên từng ngày dường như ông đã coi nó là máu mủ của mình, dường như con bé đã trở thành con gái ông. Mỗi ngày, nhìn nó lớn khôn ông lại cảm thấy vui lòng. Một mầm non đang lớn. từ lâu rồi, nó đã không còn là con tin nữa, nó không phải là một vật ông có trách nhiêm phải giữ mà với ông, con bé trở thành nghãi vụ thành niềm vui thích của ông. Có lẽ, ông đã yêu nó nhiều hơn cả đứa con trai ruột của mình. Ông bất công. Nhưng con bé không hiểu những gì ông dành cho nó suốt những năm qua. Ông đau khổ vì điều ấy.. Con bé không hiểu được tình phụ tử mà ông dành cho nó. Và có lẽ không ai có thể hiểu được trừ ông.
…. Trong một căn phòng khác
- Chú định đánh tối nay ư ?- Khoa ngạc nhiên
- Tối nay hay tối chủ nhật có gì khác ?- Ông Lâm hỏi- Dù gì họ cũng biết rồi. Coi như chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, tạo cho họ sự bất ngờ
- Nhưng cháu tưởng bên đó cũng biết rồi ?- Khoa hỏi
- Chúng ta đã chuẩn bị 9 năm trời mà lại không đánh lại họ ư ? Vài ngày ngắn ngủi bọn họ có thể làm được gì chứ ?- Ông Lâm cười nhạt- Con đã quá coi trọng bọn họ đấy
- Cháu biết- Khoa buồn
- Về chuẩn bị đi. Trận chiến này không được có bất kì sai sót gì xảy ra – ông Lâm ra lệnh
- Vâng- Khoa nói rồi quay bước đi
- Thằng Hùng với Long có ở chỗ con không ? – Ông hỏi
- Không ạ. Nhưng có chuyện gì vậy chú ?- anh hỏi
- Trông chừng bọn chúng một chút- Ông nói- ta không muốn bất cứ điều gì xảy ra
- Vâng- Khoa đáp rồi ra khỏi phòng.
Ông lâm ngồi trên ghế nhìn ra xa. Ông đã phát hiện ra rằng Long và Hùng bị khống chế. Nhưng tạm thời ông chưa điều tra ra ai và có mục đích gì nhưng chắc chắn đó không phải điều tốt đẹp. Ông không muốn mình bị lừa nhưng cũng không thể dễ dàng để bọn chúng thoát. Cả Long, Hùng và người đó sẽ phải trả một cái giá đắt cho việc dám cả gan lừa dối ông. Dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa ông cũng quyết không tha thứ.
chap 75 (tiếp)
Trong khi đó, ở nơi đầu của gió
- Hai người suy nghĩ thế nào rồi ?- Hạ hỏi
- Chúng tôi sẽ làm theo lời cô- Hùng nói
- Vậy thì tốt- hạ cười- hai người yên tâm họ vẫn an toàn.
- Bao giờ ?- long hỏi
- Hãy cho tất cả mọi người uống thuốc đó ngay bây giờ. Bao giờ xong trận đấu tôi sẽ thả họ ra – hạ đáp
- Được. Quân tử nhất ngôn- Hai người đồng thanh
- Quân tử nhất ngôn- Hạ nói. Sau đó, hai người kia nhanh chóng phóng xe rời khỏi ngọn đồi. Hạ đứng đó nhìn rồi hai người đó đi xa dần
- Anh Minh hả- Hạ nói qua điện thoại- Bên đó xong rồi. Anh ọi người uống thuốc đi
- Em có chắc không ?- anh hỏi lại
- Không chắc thì bây giờ cũng chịu thôi. Tại bất ngờ quá. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi đành liều vậy- Hạ đáp
- Ừ, em nhớ bảo trọng đó- Anh lo lắng
- Vâng, em biết rồi- hạ đáp- Mà anh cũng vậy. Nhớ bảo trọng. Em trai anh, anh Khoa cũng tham gia vào trận chiến mong hai người không phải đấu với nhau
- Cảm ơn em- Anh đáp
- Không có gì- Nói xong, Hạ cúp máy. Cô nhìn về phía con đường trước mặt thở dài rồi nhanh chóng đi vào rừng.
Là mùa đông nhưng rừng cây vẫn xanh tốt lạ thường. Những ngọn cây lao thẳng lên trời như những mũi lao. Những chiếc lá xanh tinh nghịch đùa bỡn gió. Gió trêu đùa lá. Cùng lúc đó tiếng đàn tranh vang lên, nhẹ nhàng. Tiếng đàn hòa vào với gió tạo nên một âm hưởng vô cùng hấp dẫn. Những chiếc lá lay động mạnh hơn và gió dường như càng lúc càng lớn.
Gió hòa vào tiếng đàn, âm thanh xao động của lá cũng hòa vào bản nhạc đó. Một gương mặt buồn, lạnh lùng và mệt mỏi. Một trái tim quặn thắt cũng hòa vào bản đàn đó. Nỗi đâu như thấm thía từng cành cây ngọn cỏ. Ai oán, da diết. Một nỗi buồn chạnh lòng đến não nề.
Cứ thế, hơn mấy tiếng đồng hồ, tiếng đàn không dứt. Trên bầu trời những màn sương thi nhau bao trùm nơi bắt đầu của gió. Những màn sương chồng lên nhau, mờ dần rồi biến mất. Trong không khí tưởng chừng như vẫn bình thường kia đã có một lớp bảo vệ rất mỏng nhưng cực kì chắc chắ. Chỉ có điều…. chỉ có điều….liệu kết giới này có thể duy trì đến lúc trận chiến kết thúc.
…. Trong ngôi nhà của Khoa
Mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho trận chiến. Trên ghế sô pha, Khoa đang lau cây súng yêu thích của mình. Đó không phải là một cây súng thông thường, đã lâu lắm rồi anh không dùng nó. Cây súng màu bạc, đẹp nhưng hết sức nguy hiểm. Đạn nạp vào cây súng đó không phải đạn bình thường mà chính là những viên đạn lửa, những viên đạn do sức mạnh của anh tạo ra. Còn Ken lại thích thú với đôi găng tay mới của mình. Với đôi găng tay này, sức mạnh của cậu được tăng cường hơn. Và điều hấp dẫn cậu nhất là khi đeo đôi găng tay vào cậu có thể tạo ra được những loại lửa trắng hay còn gọi là ‘lửa vô hình’.
Hoa lại lượn đi lượn lại khắp phòng cùng bộ trang phục có một không hay của mình. Hoa không chỉ trở nên đẹp hơn, xinh xắn hơn mà quan trọng hơn là bộ trang phục bảo vệ cô. Đó là một loại áo giáp siêu mỏng. Trong từng sợi chỉ, sợi vải đều có một hỗn hợp chất gọi là ‘mestely’, một loại chất mà Hùng đã sáng chế ra có thể tăng sức bảo vệ đến hơn 90% và giúp các tế bào phát huy sức mạnh tối đa.
Trong phòng, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến trừ Phong. Cậu nhóc 16 tuổi này đã cảm nhận được điều gì đó mơ hồ. Một cảm giác bất an, một cảm giác chết chóc ập đến. Cậu không sợ chết. Phải, cậu không sợ. Nhưng cậu còn quá trẻ để phải chết. bản thân cậu chưa sống đủ, chưa sống hết, chưa cảm nhận và hiểu biết hết cuộc sóng này. Cậu cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng có lẽ điều khiến cậu bận tâm hơn chính là Long và Hùng. Cậu hiểu tính cách người đàn ông đó. Ai phản bội ông ấy chỉ có con đường chết. Ông ấy thà để mình phụ người chứ không bao giờ chấp nhận hay để người phụ mình. Và cậu nhận ra được điều gì đó mờ ám trong hành động của hai người đó Có vẻ họ đang bị ai đó khống chế để chống lại ông ấy. Cậu lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào. Ông ấy rất tàn nhẫn kể cả với anh Khoa. Cậu không muốn hai người đó phải chịu sự trừng phạt không đáng có.
Đúng lúc đó, Long và Hùng bước vào
- Mọi người uống cái này đi – Hùng ngồi xuống ghế và đặt xuống một lọ dung dịch
- Cái gì vậy ?- Hoa hỏi
- Một loại thuốc- Hùng trả lời vẻ miễn cưỡng. Hùng dứt lời thì Long trút lọ dung dịch ra từng cái chén nhỏ trên bàn đưa cho Hùng một chén rồi uống cạn. Khoa, Phong và Ken không hỏi thêm gì nữa lần lượt làm theo lời họ nhưng Hoa thì không
- Em không thích uống- Nhỏ đnah đá
- Em..- Hùng và Long đồng thanh. Đúng lúc đó, ông Lâm đi vào
- Mấy đứa chuẩn bị xong chưa ? – Ông Lâm hỏi. Ông nhìn thấy lọ dung dịch trên bà thì vội hỏi – Gì vậy ?
- Thuốc ạ- ken trả lời. Đôi mắt ông bỗng sáng lên. Ông mỉm cười
- Đi thôi, chúng ta không có thời gian ấy thứ này đâu- Ông dứt lời thì tất cả mọi người đứng lên đi ra ngoài.
Ông là người đi ra cuối cùng. Trước lúc ra ông nhìn vào lọ dung dịch. Ông hất nó xuống sàn. Tức thì dung dịch sủi bọt trắng. Ông mỉm cười. Muốn qua mặt ông ư ? Thật là ngây thơ. Chỉ với một lọ chất độc mà muốn giết chết ông. Ngu ngốc. Nếu ông dễ đánh bại như thế thì đã không sống đến ngày hôm nay. Rồi chúng sẽ biết tay. Ông tự nhủ rồi bước ra khỏi phòng.
.... Tại nhà của Trung
Mọi người cũng đang chuẩn bị để bước vào cuộc chiến. Trung lau cây cung do ông nội làm ình. Gương mặt buồn bã nhìn vào cây cung. Nam và Hoàng lại đang ung dung ngồi ăn nốt phần thức ăn của mình. Ông Mạnh thì đăm chiêu, chìm vào suy nghĩ của riêng mình
Cánh cửa mở ra, bác sĩ Minh bước vào:
- Mọi người chuẩn bị xong chưa ?- Anh hỏi. Cùng lúc đó, Nam, Hoàng và Trung ngẩng mặt lên. Ông Mạnh thì điềm tĩnh trả lời
- Có lẽ đến giờ chúng ta phải ** rồi- Ông đứng dậy chỉnh lại chiếc áo của mình.
- Anh có tham gia không ?- Hoàng hỏi. Cậu đứng dậy với lấy chiếc khăn ăn lau miệng
- Mày hâm à. Anh ấy là người thường- Nam càu nhàu
- Ờ, quên- hoàng đáp
- Mấy đứa cứ chờ xem- bác sĩ Minh cười- Mà trước khi đi mọi người uống cái này đã
- Gì vậy anh ?- Nam hỏi
- Một thứ đặc biệt- Anh nháy mắt tinh nghịch. Nhanh chóng tất cả mọi người trong phòng truyền tay uống thứ dung dịch đó kể cả anh. Hoàng uống xong thì bất giác làm rơi cái lọ. Dung dịch chạm đất lập tức sủi bọt
- Thuốc độc ?- Nam và Hoàng ngạc nhiên
- Bảo ảnh thân hộ pháp lỏng ?- Ông Mạnh cũng ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn ông trừ bác sĩ Minh
- Cái gì vậy hả chú ?- Nam và Hoàng đồng thanh
- À- Ông Mạnh cười – Không có gì nhưng không phải thuốc độc đâu
- Chắc chứ ạ - Nam dò hỏi. Không đợi ông Mạnh trả lời bác sĩ Minh đã đáp
- Không phải đâu mà sợ - anh cũng cười
- Mai đâu ?- Trung bỗng hỏi. Lúc này cả Nam và Hoàng cũng ngớ người ra. Đúng là mấy hôm nay không thấy Mai thật
- Mai không tham gia trận đấu – anh Minh đáp- Sức mạnh con bé còn yếu
- Chị Yến cũng không tham gia- Trung lạnh lùng- Vậy ai sẽ thế chỗ họ ?
- Con không phải lo. Đã có người khác rồi- Ông Mạnh nghiêm mặt lại- Đi thôi.
Mọi người ra khỏi phòng. Bác sĩ Minh mỉm cười. Phải công nhận là Ceo rất giỏi. Con bé đã dùng cách này để nếu ông ta có phát hiện thì cũng sẽ nghĩ đó là thuốc độc. Thực sự bảo ảnh thân hộ pháp lỏng không hề có màu, thậm chí như thứ nước lọc thông thường, rất khó phát hiện. Nhưng có vẻ Ceo không chỉ cho thêm vào đó một số chất khác mà thứ dung dịch đó cũng có công hiệu hơn và rất giống thuốc độc. Rơi xuống sủi bọt không chỉ có thuốc độc mà còn… Đúng rồi, đó còn là ‘emstely’. Chất này gần giống ‘mestely’. Thậm chí có thể nói hai chất rất dễ nhầm lẫn. Nhưng nếu ‘emstly’ giúp cơ thể trong một khoảng thời gian nhất định sẽ không bị ảnh hưởng bởi lực từ, những tác động rất lớn, bảo vệ các nội quan bên trong khỏi đòn của đối phương thì ‘mestly’ chỉ có thể tăng sức bảo vệ đến hơn 90% và giúp các tế bào phát huy sức mạnh tối đa, bảo vệ hơn mức bình thường một chút.
Với thứ dung dịch này người không có hiểu biết rõ ràng rất dễ nhầm đó là thuốc độc. noi chung là không dễ gì để biết đó là thứ gì. Nghĩ dến đây anh mỉm cười. Đúng là Ceo có khác rất thông minh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...