Sát Thủ Cung Phi

Ta vẫn không dám khẳng định Lưu Hạ Kì đã phát hiện ra, có thể
cũng chỉ là phép thử xem thái độ của ta ra sao. Điều đó chứng tỏ hắn đang nghi
ngờ nhưng cũng có thể vẫn chưa chắc ta có phải Ngọc Liên quận chúa hay không. Nếu
là như vậy, ta liền phải tiếp tục màn kịch này..

Hít một hơi thật sâu, ta lấy bộ dáng vân đạm phong khinh mà đẩy cửa ra, phân
phó với thị vệ:

" Mau đi báo với thái tử, bản cung muốn diện kiến."

Hắn liền mau chóng đi thông báo với Lưu Hạ Kì, chốc lát sau đã chạy lại, cung
kính giơ tay ra:

" Điện hạ mời quận chúa tới."

Ta đi đến trước cửa phòng Lưu Hạ Kì, thầm tự cổ vũ chính mình, đẩy cửa bước
vào.

Hạ Kì quay lưng về phía ta, khuôn mặt như cũ nhìn ra phía bên ngoài, nhàn nhã
thưởng trà. Bóng lưng to rộng của hắn làm ta có cảm giác áp lực không thôi.

Đột nhiên xoay người lại, con ngươi sáng lên tia sáng khó hiểu nhìn ta, cất tiếng:

" Vừa nãy hẳn là kinh động đến ngươi đi, còn tới đây có hay không là muốn
tự nhận mọi việc?"

Ta đánh liều giả vờ không hiểu, nhìn hắn đầy ấm ức:

" Thái tử điện hạ, thình người tôn trọng bản cung một chút. Ban nãy điện hạ
quả có nói những lời thật khó hiểu. Bản cung muốn tới thỉnh giáo điện hạ. Không
hiểu điện hạ là có gì không hài lòng về bản cung?"

Hắn nhìn ta tới nỗi chân lông đều nổi gai mới nói có chút tức giận:

" Ngươi không tự thấy bản thân giống như con khỉ diễn trò ư? Thần phi
nương nương? Hay ta nên gọi là Lã tiểu thư?"

Ta chợt bất động, khuôn mặt rõ ràng là đã tái đi. Quả nhiên, hắn không chỉ biết
ta là giả mạo, mà còn rõ ta là ai! Mãi sau mới thốt lên lời:

" Điện hạ quả là có tài nói đùa, bản quận chúa sao lại liên quan tới Thần
phi?"

Đôi mắt kia đang nhìn ta như chờ đợi phạm nhân thú tội, lại trở nên ảm đạm, Lưu
Hạ Kì lặng lẽ lắc đầu đi về hướng cửa. Khi đã chuẩn bị ly khai khỏi thì đột
nhiên quay lại, trong mắt loé lên một tia hứng thú mà nói:

" Chắc ngươi phải biết ta không muốn tốn thời gian nói chuyện phiếm cùng
ngươi. Chuẩn bị xuống phố cùng ta, ta sẽ thả ngươi đi, Như nhi."

Ngạc nhiên đến độ đồng tử mắt của ta đã trừng thật lớn, hắn thực là đã biết hết.
Không đợi ta đáp lại, bóng lam y biến mất sau cánh cửa…

Liệu hắn có bẫy gì đó hay không? Nếu phát hiện ta đóng giả quận chúa, hẳn là

nên mượn cơ hội này gây chuyện với Vân quốc, không phải sao?

Tại sao lại chỉ có đề nghị cùng xuống phố?

Ta mang theo một bụng hoang mang mà quay về phòng của mình, thất thần trước
gương đồng hồi lâu đến độ cũng chẳng buồn xét đến hắn gọi ta " Như nhi"
lại tự nhiên như vậy.Dù sao, ta cũng không dự tính được Lưu Hạ Kì muốn gì.
Thiên Bình đã không rõ còn ở đây hay không, cũng không thể cự tuyệt Hạ Kì, thôi
thì cứ tới đâu tính tới đó.

Bước theo sau Hạ Kì mà tâm vẫn rất rối loạn, không hề để ý đã tới vùng náo nhiệt
nhất kinh thành_ nơi thả đèn trời đêm nay.

Tết Nguyên Tiêu cũng đã chính là hôm nay.

Người người cùng hoà vào niềm vui náo nhiệt, nhiều trò chơi truyền thống của
Trường quốc đã được tổ chức. Dạo chơi giữa phố lúc này thật dễ dàng đạt được một
niềm kinh hỉ ấm áp lạ thường, đó là thấp thoáng bóng hình quê hương ở giữa nơi
nhộn nhịp này, hoặc cũng có thể là tia ấm áp nơi đông người truyền vào trái
tim…

Đối với người dân bình thường, đi chơi phố vào dịp Nguyên Tiêu có thể có được
niềm vui, nhưng đối với những người như ta thì không chỉ đơn thuần là niềm vui
đó.

Cũng như Thiên Bình, huynh ấy đưa ta đi dạo chơi cũng là để tìm cho mình cảm
giác ấm áp giữa biển người, cố lấp đi những ngày tháng buồn tẻ, lạnh nhạt chốn
thâm cung.

Chính ta cũng cảm thấy mâu thuẫn. Con người rất khó hiểu, người đời thường hận
không thể được đầu thai trong nơi cung cấm hoa lệ kia, mong muốn được sống
trong cảnh nhung lụa , ham luyến thứ hư vinh và quyền lợi tối cao nơi đó
mà bao thiếu nữ đã đâm đầu vào tham gia tuyển tú, chà đạp lẫn nhau để được sống
trong cung. Nhưng có lẽ họ ngàn vạn cũng không nghĩ tới những con người sống
trong nơi tường đỏ ngói xanh kia lại nhìn những niềm vui đơn thuần của họ mà
mình khó mà có được, lại muốn sống giữa cuộc sống thường dân để tìm lại cảm xúc
vốn đã bị chai sần nơi thâm cung hiểm độc.

Những thứ xung quanh mình thường bị lãng quên, bị cho rằng đương nhiên có được
nhưng những thứ của người khác luôn là tốt đẹp, phải giành lấy, phải có được.

Ta rơi vào trầm tư suốt quãng đường, cho tới khi Lưu Hạ Kì gọi ta:

" Tâm như, hồn phách của ngươi đang du ngoạn phương nào rồi?"

Đột nhiên nở một nụ cười ngây ngô mà chính ta cũng không hiểu nguyên do, ta hỏi
hắn:

" Ngươi nói xem a, người như thế nào thì hạnh phúc?"

Dường như ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của ta, Lưu Hạ Kì hơi thất thần, rồi
cũng nhìn về nơi xa xăm nào đó mà bình tĩnh trả lời:

" Người có thể nhìn thấy nó."


Ta không hiểu quay sang nhìn hắn. Thấy thế, Lưu Hạ Kì khẽ cười, giải thích:

" Hạnh phúc bắt đầu từ những gì đơn giản nhất bên cạnh. Người không cảm thấy
hạnh phúc chỉ bởi vì luôn nhìn vào niềm vui của người khác mà ao ước, vô tình bỏ
lại hạnh phúc của chính mình. Vì vậy nên không hạnh phúc."

Nói rồi tiếp tục đi.

Chính ta cũng nghĩ giống như hắn. Nhưng là con người luôn không thoả mãn với những
gì mình đang có, rõ ràng hạnh phúc như đang nắm trong bàn tay mà lại cố ý đi một
vòng lớn mới nhận ra?

Có lẽ ta cũng không có cảm giác nguy hiểm với Lưu Hạ Kì, con người này lại đem
đến cho ta cảm giác thân thuộc tới khó hiểu, mặc dù là kẻ đối đầu của Thiên Vũ
nhưng ta lại có cảm giác mãnh liệt rằng hắn không phải kẻ xấu, càng sẽ không hại
ta…

Ta cùng hắn vẫn im lặng đi dạo trên phố, nhìn những người dân Trường quốc vui vẻ
tham gia nhiều trò chơi, nụ cười ngọt ngào và khuôn mặt thoả mãn của những đứa
trẻ khi cầm trong tay xiên kẹo hồ lô. Lòng dâng lên ấm áp như ở cạnh người
thân.

Lưu Hạ Kì vẫn chỉ nhìn ta, lặng lẽ mua hai xiên kẹo đưa cho ta. Thấy ta không
nhận, hắn nhướn mày, vẻ mặt bất mãn.

Ta bật cười:

" Ta mới không phải là một hài tử!"

Hắn vẫn thuỷ chung đưa hai xiên kẹo trước mặt ta, cho đến khi ta chịu
thua mà ăn, hắn mới cười đầy cao hứng:

" Đôi lúc quay trở lại là một hài tử cũng tốt."

Phòng bị cuối cũng của ta đối với hắn cũng bị vị ngọt của kẹo lấp hết. Ta nhìn
hắn, cảm thán:

" Ngươi luôn hiểu rõ mọi chuyện như vậy, người như ngươi chắc chắn sẽ biết
nắm bắt hạnh phúc của mình, chắc chắn sẽ hạnh phúc a. Người ngươi thương yêu chắc
chắn cũng sẽ như vậy."

Nhìn ta lắc đầu, hắn chỉ giữ nguyên nụ cười, không nói gì. Ta nhìn thấy trong mắt
nam nhân này đầy vẻ bất đắc dĩ như một kẻ đang vũng vẫy trong chuyện tình cảm rắc
rối liền hỏi hắn:

" Ngươi có hay không cảm thấy hạnh phúc a?'

Môi hắn cong lên nụ cười khổ. Tuy ta thấy hắn cười rất nhiều, lúc vô lại như lần
trong hoàng cung rơi xuống nước, lúc yêu nghiệt như nam tử phiêu dật nơi rừng

đào, khi tàn nhẫn như trong điện Thừa Quang nhưng đều có cảm giác không chân thật.
Sự mất mát, thê lương hiện lên trong mắt hắn lúc này lại mang tới ta một tia
thương cảm, như thấy nhìn thấy người thân của mình đang đau khổ.

Hắn quay sang ta, né tránh câu hỏi của ta, chỉ hỏi:

" Ngươi muốn quay về hay chưa?"

Ta đành gật đầu thoả hiệp.

Ta cũng không hiểu tại sao lại có thể đối với một kẻ như Lưu Hạ Kì nói những lời
như vậy. Hắn đã phá tan nghi kị của ta về mục đích đi dạo phố. Lúc này, ta thực
sự tin rằng hắn chỉ đơn giản là muốn dạo chơi đôi chút…

Tối đến, khắp con phố tràn ngập ánh đèn đẹp không kể xiết, ta đứng trên lầu
hai, tựa người vào cửa sổ, phóng tầm mắt ra phía nhộn nhịp kia, lòng háo hức
như một tiểu cô nương.

Bên ngoài cửa có tiềng bước chân nhỏ. Bởi vì được tập võ từ nhỏ nên ta rất nhạy
cảm, nhưng cùng với tiếng bước chân ngày càng gần, ta cảm nhận được nội công của
người này rất khá, áp lực ngày càng lớn.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, nam nhân cao lớn vận tử y tiến tới gần ta, đôi mắt sáng âm
trầm như loài báo khoá chặt ta, một lúc mới lên tiếng:

" Mau chóng cùng ta rời khỏi đây."

Nam nhân kia chính là Hạ Thiên Vũ, tuy không hiểu vì sao hắn đích thân tới đây,
ta vẫn mau chóng khoác thêm một kiện ngoại bào, cùng hắn rời đi.

Khi ta đang chuẩn bị tự mình phi thân ra ngoài, Thiên Vũ đột nhiên giữ ta lại,
nói nhỏ:

" Bên ngoài Lưu Hạ Kì cho quân tinh nhuệ canh gác, phải gỡ mái nhà thoát
ra."

Chưa nói hết lời, ánh mắt hắn hơi đổi, vòng tay ôm ta nhản lên phía trên lấp
phía thanh ngang trên đỉnh mái.

Ta cũng nghe thấy tiếng động đang tiến tới. Ngay lúc đó, một toán quân
lính xông vào, lục soát dáo dác một hồi. Một tên bẩm báo với tướng sĩ thân cận
của Lưu Hạ Kì:

"Thượng Quan tướng quân, Quận chúa đã biến mất!"

Sắc mặt Thượng Quan Lâm đại biến, vội vàng xoay người dẫn đám binh lính đi nơi
khác lục soát.

Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, nhận được ánh mắt cổ quái của Thiên Vũ nhìn mình, liền
giục hắn:

" Chúng ta mau chóng rời đi thôi."

Thiên Vũ hơi nghiêng người, tháo hai viên ngói phía trên ra, kéo ta ra ngoài
sau đó cẩn thận lắp lại. Khi đã ra khỏi khách điếm, hai chúng ta vẫn hoà vào
dòng người tấp nập.

Ta hơi kì quái hỏi:

" Không phải nên lập tức rời thành sao?''

Thiên Vũ làm bộ dáng không quan tâm, mãi sau mới quay sang giải đáp thắc

mắc của ta:

" Ngươi nghĩ Lưu Hạ Kì sẽ để chúng ta rời thành? Hắn đã xin lệnh đóng cửa
thành. Đêm nay tạm thời ở lại đây."

Ta gật đầu tự đánh vào đầu một cái. Sao lại không nghĩ tới cơ chứ. Lưu Hạ Kì chắc
chắn là đang truy tìm bọn ta.

Nhìn vẻ ngờ nghệch tự đánh chính mình của ta, Hạ Thiên Vũ khoé môi có một chút
độ cong khó nhận thấy, ta thấy vậy liền bạo gan đề nghị:

" Dù sao cũng phải ở trong thành đêm nay, ta cùng ngươi đi chơi một chút
đuợc không?"

Dù không chắc rằng hắn sẽ đồng ý, nhưng trong lòng ta vẫn chờ đợi.

Thiên Vũ nhìn ta một lát như cân nhằc, lại nhìn lên ánh đèn lồng đỏ tươi trên
phố, gật đầu thoả hiệp.

Tâm tình ta trở lên tốt lạ thường, liền kéo hắn đi xem xiếc, múa hát.

Bóng dáng của hắn dù đi giữa nơi đông người như vậy vẫn nổi bật anh tuấn lạ thường.
Ta háo hức đi khắp xem, còn mua đèn lồng hình cá chép, lúc trả tiền xong quay
ra đã không thấy Thiên Vũ đâu.

Nhìn ngó một hồi, liền nhìn thấy hắn đứng trong đám người thi đề thơ lên quạt.
Vội vàng chạy lại thấy Thiên Vũ tay cầm bút lông, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ
tung hoành trên mặt quạt trắng, mĩ cảm không nói lên lời.

Mọi người xung quanh đều tấm tắc khen thơ hay, chữ đẹp, các cô nương đi chơi đều
nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ. Ta thấy hắn đi đến cũng không kìm được mà thốt
lên:

" Không nghĩ tới lại có người chữ đẹp như vậy. Cái quạt này được ngươi viết
lên hẳn là có giá trị nha. Hay là để ta đem bán?"

Ta thấy khoé môi hắn giật giật, đem quạt để vào lòng bàn tay ta:

" Giữ lấy."

Ta vui vẻ cất vào trong áo, chữ hắn quả thực là rất đẹp nha.

Ở giữa đường có một nhóm người đang vây quanh vài nữ tử thi đàn, ta liền kéo
Thiên Vũ qua xem. Họ đang thi đàn chọn ra đệ nhất cầm a! Ta đột nhiên muốn tham
gia khi nhìn thấy đàn tỳ bà cũng có ở đó.

Từ nhỏ ta đã rất thích chơi đàn tỳ bà. Vì ở Vân quốc nữ tử đều không dùng đàn tỳ
bà nên phụ thân từng sai người tới tận Ngạo quốc mang về cho ta. Lại thuê người
dạy nên tài chơi đàn của ta rất khá, ta càng có hứng thú tham gia.

Nghĩ là lập tức làm, ta liền đứng vào tham gia. Sau một hồi đợi đến lượt, chủ
quản cuộc thi cũng gọi đến tên ta.

Vào căn phòng bên trong thay một bộ bạch y thanh nhã, ta bước tới giữa sân đã
được trang trí dành cho người thi. Ngồi cuống, ôm đàn tỳ bà trong tay, bắt đầu
gảy.

Chỉ thấy khi bắt đầu, đám người phía dưới đều im lặng nhìn về phía ta. Đây là
khúc nhạc do ta nghĩ ra hồi mười lăm tuổi, trong ngày sinh của Thiên Bình.

Nhận thấy một đạo mắt nóng rực đang nhìn mình, ta thấy Thiên Vũ đang gắt gao
nhìn chằm chằm ta, nhất thời hơi mất tự nhiên mà khuôn mặt hơi đỏ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận