Từ nơi săn bắn về đến kinh thành cũng chỉ mất một ngày đường, ta ngồi trong kiệu trải thảm bông thật dày cùng Bạch Thủy, nói chuyện trên trời dưới đất cũng trở về hoàng cung.
Hương Trầm đi ngoài kiệu lên tiếng nhắc nhở: “ Chủ tử, đã về tới hoàng cung.”
Ta và Bạch Thủy cùng ngừng động tác, vén rèm lên nhìn tường đỏ ngói xanh thật cao, lại nhìn cổng nặng nề mở ra, dần di chuyển vào trong, như là cả bầu trời cũng chẳng nhìn thấy nữa.
Nơi này không đơn giản như ở ngoài, từ bây giờ chúng ta sẽ phải cẩn thận hơn.
Kiệu đưa ta về Hồng Điệp các, Bạch Thủy được phân tới Tú Linh các, chính là nơi cũ của nàng khi còn là Ninh Tiệp Dư.
Lần săn bắn trở về này, đa số phi tần đi theo đều được tăng phẩm vị.Lệ tần từ hàng Ngũ phẩm được phong Đức tần tứ phẩm, nếu nói đến tăng phẩm vị nhiều nhất phải nhắc tới Hàn Tiệp Dư, nhảy liền hai cấp đứng ngang hàng với Đức tần, phong làm Thục tần. Ta cùng Bạch Thủy vì mới phong vị nên không được tăng thêm.
Hồi cung chưa đầy một ngày, thiệp mời thưởng hoa của hoàng hậu đã được phát tới.
Vì Hồng Điệp các của ta cùng Tú Linh các đều thuộc Cam Tuyền cung. Mà chủ nhân vốn là Thần phi ta bị tống vào lãnh cung, nơi này tạm thời vô chủ, các nàng cũng không có lí do tới thăm dò, mới bày ra trò này.
Hẳn là hoàng hậu cũng đoán ra dụng ý che chở ta của hoàng thượng khi để ta vào Cam Tuyền cung, có lẽ giờ này các nàng còn lo ta sẽ trở thành phi đứng đầu Cam Tuyền cung cũng nên, nôn nóng muốn gặp mặt cũng là điều dễ hiểu.
Ta cũng nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ?
Phân phó Hương Trầm gọi cung nữ cùng thái giám hầu ở Hồng Điệp các tới. Tổng cộng cũng chỉ có một thái giám, hai cung nữ thượng đẳng trong đó có Hương Trầm, một nhị đẳng cùng một tam đẳng, thêm hai cái nha đầu quét dọn. Phúc lợi của một mỹ nhân bát phẩm cũng chẳng lớn. Để các nàng chuẩn bị quà chúc mừng tăng cấp cho các cung phi khác xong, mới sửa soạn chuẩn bị tới tiệc trà ở ngự hoa viên.
Trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc phù dung quy vân mĩ miều,thay y phục xanh lá hoa văn lá cây tươi mát xong, ta xỏ giày thêu rời Hồng Điệp các.
Căn thời gian để mình không phải là người cuối cũng nhưng cũng chẳng sớm, đến nơi vừa vặn mọi người đã gần đủ, môi hiện lên nét cười nhẹ, bước vào hành lễ: “ Nô tỳ tham kiếm Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương.” Vì chỉ là một Mỹ nhân nên ta phải xưng nô tỳ, không được xưng thần thiếp.
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, ta vẫn treo nụ cười đúng mực,tin tưởng hoàng hậu chắc chắn sẽ không làm khó ta. Đúng như dự liệu, giọng nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm của hoàng hậu truyền tới: “ Thượng quan Mỹ nhân, mau đứng dậy.” Rồi không nhiều lời phân phó ta về chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống cạnh vài vị mỹ nhân khác, ta cũng chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt xoi xét của các nàng.
Quý phi Hà Khiết Nhi dường như đã bình phục, vận y phục đỏ chói mắt ngồi dưới hoàng hậu, nàng chỉ nhìn lướt qua ta, tuy có hơi kinh diễm nhưng nhanh chóng rời đi. Ta vẫn nhìn thấy sự ảm đạm trong đôi mắt nàng, dù trang điểm rất đậm nhưng đôi mắt trũng sâu buồn bã.
Các phi tần khác thấy ta ngẩng đầu lên cũng rời ánh mắt đi. Ngoại trừ Đức phi nhìn ta không chớp mắt, người khiến ta ngạc nhiên là Thục Phi Vương Chi Ảnh cũng đưa ánh mắt về phía này, nhìn ta vài phần suy ngẫm.
Khi tất cả đã đến đầy đủ, hoàng hậu tuyên bố khai yến. Vì yến tiệc này lấy thưởng hoa làm chủ đề, đồ ăn đương nhiên là điểm tâm các lại bánh tinh xảo. Nhìn đĩa xếp năm chiếc bánh nướng hình hoa đào trước mặt, định lấy ăn thì tiếng nói bên cạnh khiến đôi tay ta rụt về: “ Thượng Quan tỷ tỷ, hoàng thượng thật là yêu thương tỷ nha. Phân tới ở tại Hồng Điệp các, là các đẹp nhất trong Cam Tuyền cung.”
Đó là nữ tử mặc hồng y chỉ chừng mười lăm tuổi, nàng ngồi trên ta một bậc, chắc chắn phẩm vị cao hơn ta, đôi mắt màu hổ phách thông minh giảo hoạt. Ta từ tốn đáp lời: “ Nương nương chê cười. Dù sao nô tỳ cũng chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ. Cung các trong hậu cung mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng. Nô tỳ không dám nhận câu nói này của người.” Hơn nữa ta cũng chẳng thích cái tên gọi Hồng Điệp các đang ở.
Nghe lời ta nói, nàng như là vô cùng hốt hoảng cầm lấy tay ta, thân thiết đáp lời: “ Tỷ không cần gọi ta nương nương, ta bất quá là Tô Nguyên Giai quý nhân thất phẩm. Nhìn tỷ tỷ dường như lớn hơn ta một chút, xưng tỷ muội cho gần gũi.”
Ta liếc nhìn những vị xung quanh đang quan sát mình, cẩn trọng: “ Tô Quý nhân, nô tỳ không dám nhận ân điển này.”
Nàng hơi thất vọng nói: “ Sao lại cứng nhắc như vậy chứ?” Rồi không nói thêm , quay sang trò chuyện với Bạch Thủy bên cạnh. Ta định thở ra một cái thì Vương Chi Ảnh đột ngột lên tiếng: “Thượng Quan mỹ nhân được hoàng thượng coi trọng đặc biệt nhắc nhở thượng cung cục chăm sóc nàng. Cũng không cần phải quá khiêm tốn như vậy.”
Ta khó hiểu nhìn nàng, tại sao Thục phi lại gây bất lợi cho ta? Nàng là sát thủ của Thiên Vũ, ít nhất cũng không nên công kích ta mới phải?
Chưa kịp thốt lời nào thì tiếng Đức phi cũng góp lời: “ Nghe nói hoàng thượng còn tặng da hổ người săn được cho ngươi làm hài có đúng hay không? Thực đáng hâm mộ.”
Ta cười khẩy trong lòng, cũng chỉ có Đức phi mới hạ thấp thân phận mà phun ra những câu như thế. Nàng ta tuy nhát gan nhưng lại chuyên châm chọc người khác. Lần hãm hại Hà Khiết Nhi nàng ta chính là kẻ đứng giữa châm ngòi ly gián, tuy không trực tiếp tham gia.
Định cho nàng một lần mất mặt, tiếng nói nam nhân vang lên: “ Đức phi cũng hứng thú với đôi hài nhỏ sao?”
Một thân hoàng bào vàng chói giữa một rừng nữ nhân, Thiên Vũ thong thả bước tới, theo sau là Hồ công công hớt hải chạy.Hoàng hậu cùng chúng phi tần nhanh chóng cúi người hành lễ: “Thần thiếp/nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Đức phi khuôn mặt tràn đầy lo lắng, sau khi Thiên Vũ ngồi lên vị trí cao nhất mới trả lời: “ Thần thiếp là muốn thân thiết hơn với Thượng Quan muội, không có ý ghen tỵ với nàng.”
Hoàng hậu nghe xong khẽ gật đầu bảo nàng dừng, giải vây cho Đức phi: “ Hoàng thượng hiếm khi có hứng thú với loại tiệc nhỏ này. Nếu báo trước với thần thiếp một tiếng hẳn sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.”
Hạ Thiên Vũ cũng không tiếp tục làm khó Đức phi, suy cho cùng hắn cũng chẳng được lời, liền hùa theo Hoàng hậu: “ Nàng có ý, trẫm chỉ tiện đường đi qua, thấy các nàng vui vẻ cũng muốn xem thử.”
Lúc này, Hà Quý phi vẫn ngồi bất động cạnh hoàng hậu đã tươi tỉnh hơn một chút, lên tiếng đề nghị: “ Hiếm khi được dịp thiết trời đẹp, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cùng các muội muội đều ở đây. Hay là các vị muội muội trình diễn một chút tài lẽ góp vui?”
Vẫn là giọng điệu mắt cao hơn người quen thuộc. Nàng trực tiếp tự quyết định trước mặt hoàng hậu. Ta thấy Trương hoàng hậu sắc mặt hơi sầm lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghi: “ Quý phi muội muội nói phải, mau chóng gọi nhạc công tới đây.”
Thái giám cạnh hoàng hậu nhanh chóng dẫn đoàn nhạc công trong cung tới. Những Tài nhân, Mỹ nhân chẳng mấy khi được gặp hoàng thượng đều nhao nhao áo hức muốn trổ tài. Ai cũng muốn chiếm trọn ánh nhìn của bậc quân vương trên cao kia.
Trong số các phi tần phẩm vị thấp, chỉ có Bạch Thủy, Tô Quý nhân vừa nói chuyện với ta giữ sắc mặt bình thản. Khác nhau chính là, Bạch Thủy không quan tâm, còn Tô Nguyên Giai là tự tin và đắc ý.
Khi tất cả đang đợi xem ai nên bắt đầu trước, Hiền phi Lã Nhược Mai đề nghị: “ Không bằng Thượng Quan muội mới đến, hãy trổ tài cho mọi người được thưởng thức.”
Mũi nhọn hình như lúc nào cũng là hướng về phía ta. Khẽ thở dài, Thiên Vũ cũng nhìn về phía ta hứng thú: “ Nàng không phải rất có tài đàn sao? Liền đàn một khúc đi.”
Hắn giao phó nhỏ với thái giám bên cạnh khiến không khí nhanh chóng trở nên thập phần quỷ dị, dường như Tô quý nhân cũng không kiềm được nhìn ta như là muốn xem ta có bao nhiêu phân lượng trong lòng hoàng thượng.
Thái giám nhanh chóng trở lại cùng một cây đàn tỳ bà. Ta vui mừng nhận lấy cây đàn, ý cười dâng lên không kìm được. Đây là sở thích của ta nhé.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tay chạm nhẹ vào dây đàn, ôm sát vào người, khẽ nhắm mắt lại, một giai điệu xuất hiện trong đầu. Ta dựa vào cảm giác chơi một bản nhạc ngẫu hứng vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự ám chốn cung đình. Tiếng nhạc có chăng réo rắt như tiếng suối, lại mơn man như gió thổi, trầm thấp ngọt ngào.
Kết thúc, lấy bàn tay đặt trên dây đàn, chậm rãi mở mắt ngay lập tức nhận ánh mắt nóng rực của Thiên Vũ. Cúi đầu nói nhỏ: “Khiến các vị nương nương chê cười rồi.” Ta lặng lẽ trở về chỗ của mình, đưa điểm tâm lên miệng cắn một miếng, vị ngọt lan tràn khoang miệng.
Tiếp đó, lần lượt từng người lên trình diễn, Tô quý nhân quả thực có tài. Nàng múa vô cùng diễm lệ, hoàng hậu cũng mở lời khen tặng. Người chân chính làm ta giật mình là Hàn Duyệt Linh_Thục tần.
Cây tiêu được rút ra từ vạt áo tám tà màu trăng non thoát tục. Đôi mắt nàng cong cong như trăng khuyết, núm đồng tiền ẩn hiện nét cười, tiếng tiêu của nàng trong trẻo thoát tục. Mang theo hương vị thuần khiết của một nữ nhi có nét trẻ thơ . Có vẻ như nàng đang hòa mình với từng âm thanh phát ra, đạt đến trình độ xuất sắc khó tin.
Đôi mắt Hạ Thiên Vũ lúc này kiên quyết dừng lại trên khuôn mặt Hàn Duyệt Linh, không phải là mê luyến tán thưởng, mà là thâm sâu khó lường. Hàn Duyệt Linh này xem ra có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sắc trời dần muộn, mọi người chuẩn bị ra về, Thiên Vũ như là cao hứng ban tặng phần thưởng cho chúng phi tần, lại tăng cấp cho ta, Tô quý nhân cùng Thục tần.
Hai ngày sau, ý chỉ đưa đến. Ta được phong Tiệp Dư lục phẩm. Đón nhận ý chỉ bằng gấm, vuốt lên nét chữ cứng cáp của nam nhân kia. Vội vàng như vậy, liền khiến bao nhiêu oán hận đổ lên người ta?
Tô quý nhân phong Tô tiệp dư, Thục cũng tăng một cấp lên Hiền tần tam phẩm. Trong cung một màn xáo trộn lớn. Từ một tiệp dư nhanh chóng trở thành Hiền tần, Thiên Vũ có dụng ý gì đây?
Lần phong hào này đương nhiên ta trở thành đối tượng trung tâm oán giận nhiều nhất, trực tiếp nhảy hai cấp.
Mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi, ngày mai phải mạnh mẽ tiếp tục.
Ta tỉnh dậy giữa đêm vì ác mộng, mở mắt là ánh nến đầu giường cùng với bóng cung nữ trực đêm bên cạnh. Đưa tay lên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Tâm tình vẫn chưa thể bình ổn.
Cung nữ đứng ngoài có lẽ nghe thấy tiếng động, khẽ cúi người nói nhỏ: “ Chủ tử ngủ không ngon giấc? Có cần nô tỳ mang nước tới không?”
Ta ngồi dậy,vén rèm đi ra. Sai nàng lấy một kiện áo choàng, mùa thu về đêm có chút lạnh. Ta bước ra phía cửa Hồng Điệp các, quay lại phân phó Xuân Hoa: “ Ngươi không cần đi theo, ta chỉ đi dạo vài vòng thôi.”
Xuân Hoa nhìn ta có vẻ khó xử: “ Chủ tử, đêm đã khuya, một mình người...”
Không để nàng nói hết, ta phất tay ra hiệu: “ Không cần lo lắng, một lát ta sẽ quay trở lại.” Nhanh chóng bước ra ngoài.
Tránh đi cấm vệ quân đi tuần ban đêm, ta đứng trước cửa lãnh cung. Trong đầu một mảng hỗn loạn. Có thể do quá lo sợ sự truy sát của đám người Sơn Cốc, ta nằm mơ thấy mình bị họ bắt được, nam nhân thần bí mặc áo đen lãnh đạm không cảm xúc nhìn ta đến lạnh tóc gáy, vung một kiếm không lưu tình. Một điều quan trọng là, ta nhìn thấy Hàn Duyệt Linh đứng cạnh nam nhân đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...