Sát Thủ Cung Phi

Ta bị bàn tay hắn nắm
chặt đến phát đau, cả bàn tay trắng bệch. Dù vậy, khi nhìn vào đôi mắt vằn đỏ
giận dữ của Lưu Hạ Kì, ta không hề nhận ra sự đau đớn trên tay nữa, ngây người
nhìn hắn.

Chưa bao
giờ ta ngờ tới hắn có thể giận dữ đến mức này, bình thường Lưu Hạ Kì trong mắt
ta chỉ là một tên yêu nghiệt luôn thích giở trò chêu chọc người, chứng kiến
khuôn mặt dữ tợn của hắn. Quả thực đây là lần đầu tiên.

Cất tiếng
định giải thích, lại phát hiện chẳng biết mình cần giải thích cái gì, nhìn vào
đôi mắt như dại đi của hắn, lòng ta dâng lên một hồi thương xót.

Một lát
sau, hắn mới buông tay ta ra, xoay người bước đi chỉ bỏ lại một câu: “ Ngươi có
thể lấy loại hoa nào tùy thích, trừ loài hoa đó ra.”

Nhìn bóng
lưng của Lưu Hạ Kì trong biển hoa cô độc, ta chợt nhớ tới Thiên Vũ nằm trong vườn
đào ngày ấy. Cảm giác đau thương của họ, làm cho ta thấy vừa khó hiểu vừa đau
lòng.

Nhìn lại
màu hoa yêu thích một lát, bàn tay ta nắm chặt, xoay người đuổi theo bước chân
Lưu Hạ Kì.

Hắn ngồi
dưới chân một núi đá, đôi mắt khép lại, cả cơ thể ngập tràn ánh nắng. Khi ta ngồi
xuống bên cạnh, mí mắt hắn khẽ động đậy, nhưng không có ý mở ra.

Ta cũng chẳng
biết nên nói gì, chỉ đưa tay nghịch mấy bông hoa gần đấy, khẽ thở dài.

Cứ ngây ngốc
hồi lâu, trời cũng về chiều, mặt trời đỏ rực phía cuối cánh đồng chiếu lên cả
hai người.

Bất chợt,
Lưu Hạ Kì mở mắt ra, lời nói nhỏ như phát ra từ cổ họng nhưng ngập tràn tình cảm:
“ Loại hoa đó, là thứ liên hệ còn lại duy nhất của người quan trọng nhất trong
cuộc đời ta.”

Ta nhìn
sang khuôn mặt trông nghiêng của hắn dưới ánh sáng đỏ cuối ngày đang trở nên dần
nhu hòa, chợt hiểu ra. Xem ra, đó là một nữ nhân hắn yêu thương. Giống như người
kia, họ trong lòng đều cất giấu một ai đó, nhớ thương nữ tử đó.


Ta không đáp lại,
chỉ tiếp tục nhìn về phía mặt trời, trong lòng chợt buồn miên man.

Khi trở về
lãnh cung trời cũng đã xẩm tối. Dùng thiện một cách qua loa, ta nhàm chán đi dạo
quanh điện.

Đi một
vòng quanh lãnh cung, đang lúc chuẩn bị quay lại thì ta vô tình nhìn thấy một
điện lạ ở góc cuối của lãnh cung.

Vì ở nơi
khá kín đáo nên bình thường không ai để ý, nếu tâm trạng không buồn phiền như
hôm nay, chắc ta cũng không tới tận đây.

Tấm bảng đề
tên điện đã mục nát,xung quanh là cây cối rậm rạp, chắc chắn cũng đã bỏ hoang
lâu rồi.

Ta xoay
người định bỏ đi, nhưng không hiểu sao lại nảy sinh tò mò với nơi này, muốn vào
trong xem thử. Thật ra từ nhỏ ta đã rất hiếu động, tập võ cùng cha cũng không
ít lần gây họa.

Suy nghĩ miên man, chân ta đã đứng trước cửa
điện, có chút e ngại, ta đẩy nhẹ cánh cửa.

Bên trong
điện khiến ta ngạc nhiên vô cùng.

Khác hẳn với
các điện khác của lãnh cung, điện này được bày trí hoàn toàn bằng các vật tinh
xảo hoa lệ, khắp phòng là ánh sáng của dạ minh châu, trong đêm tối vẫn nhìn rõ
mọi vật.

Ta bước
vào trong, cẩn thận khép cửa lại, nhìn lại chính điện một lượt, nữ nhân ở lại
nơi này hẳn là vô cùng được sủng ái không nghi ngờ. Nhưng tại sao lại là trong
lãnh cung, chính ta cũng không hiểu.

Thư phòng
bày rất nhiều loại sách, nhiều bức họa đề thơ của thi sĩ nổi tiếng một thời, mỗi
vật ở đây đều có giá trị không tưởng.Điều đó càng làm ta thêm nghi hoặc về thân
phận của người từng sống ở đây. Quả thực không hề tầm thường chút nào.

Chính giữa
thư phòng có treo một bức họa, nữ tử trong tranh có vẻ đẹp tuyệt mĩ khiến người
ta phải ngạt thở. Dung mạo như trăm rằm, khuôn mặt hoàn mĩ, từng ngũ quan tinh

xảo đẹp đẽ không lời nào có thể lột tả. Thân hình uyển chuyển, mềm mại như nước.
Một đôi mắt nâu khi nhìn thêm vẻ mơ hồ u buồn khiến người ta ấn tượng không thể
quên.

Đây chẳng phải chính là nữ tử đánh đàn ta gặp
trong rừng trúc hay sao?

Ta ngây người trước bức họa, nhưng nàng ta bất
quá chỉ tầm tuổi như ta , điện này lại cũ kĩ, người ở nơi này phải từ rất lâu.
Tại sao lại có bức họa của nàng ta ở đây?

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu,
khuôn mặt đượm buồn của nữ nhân trong bức họa thật đến nỗi khiến ta cũng cảm thấy
thương tâm.

Ta không
kìm được tiến đến gần hơn, đưa tay chạm vào bức họa, ngón tay vẽ theo từng câu
thơ đề ở góc bằng nét chữ cứng cáp mạnh mẽ. Đây không nghi ngờ gì là chữ của một
nam nhân.

Ngón tay
ta di chuyển đến dòng chữ cuối cùng thì đông cứng, trong đầu nghe “ oanh!” một
tiếng!

“ Hạ Phong
Thành.” Cư nhiên lại là bút kí của tiên đế!

Chẳng lẽ
đây là một sủng phi của người?

Ta chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường, nếu
nàng ta là một vị công chúa nào đó? Nhưng các công chúa không phải con của Thái
hậu đều đã có tuổi, xuất giá cầu hòa, điều này cũng vô lí.

Xem ra,
trong cung còn rất nhiều chuyện ta chưa biết đến. Tò mò quá mức cũng không hay,
ta tự nhủ với chính mình, quay trở về điện của mình.

Khi sắc trời
dần tỏ, ta thay y phục, lại cải trang thành một thái giám, chuẩn bị ra ngoài.

Cứ ở mãi
trong cung quả thực làm ta vô cùng nhàm chán, cũng nên ra ngoài đổi gió một
chút.

Ta trót lọt

trà trộn vào đám người của nội thị giám, đi lòng vòng qua điện Khải Liễn nữa
thôi, là có thể ra ngoài. Ta đang vô cùng đắc ý thì nghe ở đằng trước có tiếng
quát tháo của Lệ tần.

Tất cả đám
thái giám khi tới gần đều đứng lại hành lễ với nàng. Nhưng có vẻ vì quá tức giận,
nàng ta cũng không mấy để ý. Hai mắt nàng ta trừng lớn, hai má đỏ bừng như cà
chua,lại như sắp bốc hỏa tới nơi.

Tuy chỉ đi
thoáng qua nhưng ta vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt cung tỳ đang bị mắng. Nữ tử đó
thế mà lại có khuôn mặt giống hệt với nữ nhân trong rừng trúc, cùng với bức họa
hôm qua ta nhìn thấy.

Hoặc có thể
nói, chính là nàng ta. Sự xuất hiện trong cung của nàng ta là có ý gì?

Ta gia
tăng cước bộ tiến về phía cổng hoàng cung ở phía Tây. Sau khi kiểm tra lệnh
bài, ta được cho ra ngoài.

Cảnh người người tấp nập nơi kinh thành làm
tâm trạng ta trở nên vui vẻ. Vào một tiệm may, thay một bộ y phục bình thường
như các nữ tử khác ở kinh thành, ta nhanh chóng hòa mình vào dòng người trên phố.

Tiếng người
rao bán kẹo hồ lô thu hút sự chú ý của ta, nhìn những xiên kẹo đỏ đỏ làm ta nhớ
mùi vị ngòn ngọt kia, không nhịn được mua hai xiên.

Thiếu niên
bán kẹo nhìn ta vui vẻ nói: “ Hai đồng một xiên, cô nương,kẹo hồ lô ngoại tổ mẫu
ta làm là ngon nhất đấy.”

Ta rúi tiền
ra đưa cho thiếu niên đó, nhận lấy hai xiên kẹo, cười thật tươi. Nếm thử mùi vị,
ngọt lan đến tận trong tim…

Giữa đường
nổi lên một đám người tụm lại, reo hò ầm ĩ. Vì tò mò, ta liền tiến tới xem. Ở
giữa vòng vây là hai người cực kì to béo đang dung phương thức kì quái cố đẩy
người kia xuống đất.

Kì lạ hơn
là cả hai chỉ quấn dải vải như khố ở hạ bộ, bụng trần béo núc ních, hai tay nắm
vào phần khố của đối phương nhìn thật là buồn cười.

Ta bị
không khí sôi nổi xung quanh ảnh hưởng, thế mà lại cảm thấy háo hức, hưng phấn
lạ thường.

Trận đấu
càng ngày càng gay cấn, ta mải mê đứng xem, thỉnh thoảng cũng reo hò cổ vũ theo
tiếng những người xung quanh. Miệng há hốc, xiên kẹo giơ giữa không trung.

Đang lúc

ta tập trung thì một thiếu niên chạy qua chỗ ta đang đứng, đưa tay giật mạnh
phía tay ta một cái. Đến khi ta nhận ra, đã cướp túi tiền của ta chạy một đoạn
xa.

Vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm mắng mình
ngu ngốc, sao lại có thể bất cẩn như vậy chứ.

Thiếu niên này xem ra cũng có chút ít võ công,
ta cũng phải tốn một chút sức lực mới tóm được.

Tới khi nắm
được vạt áo của hắn, còn quay lại cắn ta một cái. Ta dùng vài chiêu thức đơn giản
khóa huyệt đạo của hắn lại, lôi tới một góc khuất.

Điều làm
ta ngạc nhiên chính là, dù đã nằm gọn trong tay ta, thiếu niên này vẫn không mảy
may sợ hãi, khuôn mặt quật cường nhìn thẳng vào mắt ta.

Nhìn khí
thế toát ra từ người hắn, ta lại thấy khó hiểu, người như vậy mà lại đi cướp giật
hay sao? Thật là lãng phí. Chợt nảy ra một ý định, ta nhanh chóng hứng thú với
thiếu niên này, liền ngồi xổm xuống đối diện với cậu ta. Đưa tay gạt mớ tóc lòa
xòa trước trán hắn, ta hỏi: “ Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên
kia cứng đầu quay đi, môi mín chặt không nói.

Ta lại lấy
quạt, dùng bộ dạng chêu chọc con gái nhà lành nâng cằm hắn lên, cười bảo: “ Ta
đây là có ý tốt nha. Ngươi khí chất cũng không tệ, cả đời liệu muốn sống như thế
này?”

Lần này đã
thành công lôi kéo sự chú ý của hắn, khuôn mặt non nớt nhưng đã có nét cương
nghị ngẩng lên nhìn ta, có vẻ khó hiểu.

Ta liền giải
huyệt cho hắn, không quên lấy lại túi tiền của mình, xoay người bước đi chỉ nói
lại một câu: “ Nếu sống có ý nghĩa hơn một chút, canh năm đến cửa nam kinh
thành.”

Rồi xoay
người làm bộ huyền bí nhanh chóng rời đi.

Ta vẫn cảm
thấy thiếu niên này rất có triển vọng, giới thiệu với cha ta, không chừng lại
có ích.

Còn lý do
phải hẹn tới canh năm, vì ta còn chơi chưa đủ! Vòng vèo khắp các chợ đông nổi
tiếng nhất kinh thành, nhìn sắc trời cũng ngả về chiều, ta lên đường đến thái
miếu.

Lần cuối gặp
mẫu thân cũng khá lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận