Sát Thanh



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong phòng thẩm vấn cảnh cục Portland, hai người thanh niên cả người ướt sũng đang khoanh hai tay vào nhau ngồi trên ghế.

Một nữ cảnh sát trung niên cầm lấy hai tấm khăn khô tới khoác lên người họ, lại bưng tới hai ly cà phê nóng. “Thằng nhóc kia thật đáng thương, toàn thân thì ướt đẫm, lại bị dọa 1 trận chết khiếp.” Bà dùng giọng nói đầy thương cảm nói với đồng nghiệp mình. “Kiên trì với tụi nhỏ chút đi, Trevia.”

“Kiên trì luôn là sở trường của tôi mà.” Cảnh trưởng da đen cao lớn vạm vỡ trả lời bà. “Amanda, tách tụi nó ra, tôi muốn hỏi từng đứa.”

Bà tiến lên, hòa khí mà đưa cậu nhóc lai mỹ kia đi qua phòng khác — tóc y vì mưa biến thành một màu đen nhánh, càng thêm cong lại mà dính sát trán, nước đọng tới đuôi tóc mà nhiễu xuống, mang lại một cảm giác vừa ngây ngô vừa gợi cảm phóng đãng, đó là một loại quyến rũ rất hấp dẫn tạo cảm giác muốn ôm ấp yêu thương của mẫu tử, có thể thấy được ánh mắt của bà cảnh sát nhìn y tràn đầy yêu thương.

“Được rồi,” Trevia kéo lấy cái ghế đối diện ngồi xuống, bắt đầu hỏi cậu nhóc châu Á còn lại. “Nói đi, lúc đó sao cậu lại phát hiện được hiện trường, cùng với tình hình lúc đó nhìn thấy, nói rõ ràng cho chúng tôi biết. Đừng có bỏ qua bất kì chi tiết nào, cũng đừng có tự ý thêm thắt, là nhân chứng đầu tiên phát hiện hiện trường, lời chứng của cậu đóng góp rất quan trọng tới quá trình phá án đó.”

Thái độ của ông là nói việc chung, nhưng không nghiêm khắc, Lý Tất Thanh uống 1 ngụm cà phê, chậm rãi dùng tiếng Anh mà nói. Nhưng trong đó dùng rất nhiều từ đơn, mà cậu phát âm cũng khó khăn, cũng không cách nào đem các từ gom chung biến thành một câu hoàn chỉnh, càng nóng lòng muốn nói, thì càng nói lắp bắp, nói được vài câu, thì bắt đầu dùng Hán ngữ loạn cả lên, tới cuối cùng, dùng toàn bộ đều là tiếng Hán.

Trevia nhíu mày, hỏi lại vài câu, khẳng định đối phương quả thực ngôn ngữ bất đồng, chứ không phải giả bộ, ông đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn lớn tiếng gọi: “Đàm ở đâu? Gọi y tới đây phiên dịch coi.”

Một cảnh sát Hoa kiều trung niên bỏ xấp tư liệu xuống đi tới nói: “Thượng cấp, em chỉ biết tiếng Quảng Đông thôi.”

“Dù sao cũng là tiếng Trung, cậu nói với nó cũng tiện hơn.” Trevia nghiêng người để y vào cửa. Cảnh quan Đàm nói liên miên một hồi, không ngờ đối phương lại khó khăn mà đáp trả. “Hay là các anh nói tiếng Anh với tôi đi, chí ít tôi còn có thể hiểu được chút gì đó, nói tiếng Quảng tôi không hiểu được chữ nào cả.”

“Quỷ nó, Quảng Đông không phải tiếng Hoa sao?” Cảnh trưởng da đen căm tức lầm bầm. “Quốc gia của các cậu rốt cục có bao nhiêu tiếng hả?”

“Chắc khoảng 129.” Lý Tất Thanh nghiêm túc trả lời.

Trevia trừng mắt nhìn cậu nhóc không giống như đang nói giỡn này, sản sinh một cảm giác vô lực sâu sắc.

“Hay là để chúng tôi hỏi đi.” Cửa phòng thẩm vấn chợt được mở ra, hai người đàn ông mặc âu phục thâm sắc đi vào, trước khi Trevia kịp nổi giận liền đưa ra giấy chứng nhận khiến cho ông chợt hoảng hốt. “FBI, bộ điều tra hình sự, Rio Laurence, cùng với partner của tôi, Robert Simon.”

“Đây là án mạng trong bang, chúng tôi có thể tự mình giải quyết, có cần phải kinh động tới cục điều tra liên bang không vậy?” Trevia có chút bất mãn.

“Đích xác hiện nay còn chưa nằm trong phạm vi chúng tôi quản lý, thế nhưng, chúng tôi có thể cung cấp 1 chút hỗ trợ.” Đặc vụ liên bang tóc đen mắt lam mặt không biểu tình nói với ông, thuận lợi kéo ghế ngồi xuống, sau đó đổi thành một câu tiếng Hoa đầy lưu loát. “Giống như nói chuyện, là một phương thức câu thông rất tốt.”

“Được rồi,” Trevia nhún nhún vai. “Do các người hỏi nó, nhưng tôi muốn một biên bản được phiên dịch sau đó.”


“Không thành vấn đề.” Rio quay đầu nhìn cậu nhóc người Hoa đang bọc mình trong tấm chăn, trong mắt tràn đầy an ủi: “Tất Thanh, có sao không, có bị kinh hãi lắm không?”

“Không sao, lúc đó có chút kích thích 1 chút, hiện giờ tốt hơn rồi.” Lý Tất Thanh hai tay cầm chặt lấy ly cà phê, ngón tay trong khi nói chuyện thì liên tục xoắn vào nhau, thấp giọng nói. “Sao lại xảy ra việc này chứ, ý tôi là, dùng cách thức tàn nhẫn như thế giết chết 1 người …”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, coi như đây là 1 bộ phim điện ảnh đi, đem toàn bộ hình ảnh trong trí nhớ phát lại 1 lần nữa, nếu có chỗ nào nghĩ không ra, hoặc không muốn nói ra thì cũng không sao.” Rio ôn nhu nói.

Lý Tất Thanh lắc đầu, “Không có việc gì, tôi không có yếu đuối như thế đâu.” Sau đó cậu bắt đầu kể lại từ lúc gặp Wayne, từng chút một mà nói rõ từng chuyện. Đương nhiên, cái chuyện bị “Trêu chọc” thì cậu đã tỉnh lược.

Rio vừa nghe vừa ghi chép, Trevia còn lo lắng, gọi người cầm lấy 1 cái máy ghi âm tới ghi âm. Robert không có việc gì ngồi ở bên cạnh, rất khó chịu nhìn từng cử động của người cảnh trưởng da đen.

Sau khi Lý Tất Thanh nói xong, hít sâu 1 hơi, thả cái ly cà phê chỉ còn lại một ít nước.

Rio đưa bản ghi chép cho Trevia. “Anh cứ xem đi, nếu không còn vấn đề gì, thì tôi muốn đưa cậu ta đi.”

Trevia tiếp nhận rồi cẩn thận xem qua 1 lượt, vừa vặn Amanda từ phòng sát vách đi ra, cũng đưa tới biên bản ghi chép, sau khi đối chiếu hai bản, phát hiện lời chứng đều hoàn toàn ăn khớp, lời khai của cả hai không có bất gì khác biệt.

“Hai cậu nhóc này chỉ là xui xẻo phát hiện hiện trường giết người thôi, vụ án này chắc không có liên can gì tới hai tụi nó đâu.” Amanda thấp giọng nói bên tai Trevia.

Trong lòng Trevia cũng có chút đồng cảm, chỉ là chợt có hai người bên FBI tùy ý nhúng tay vào vụ án thuộc phạm vi chức trách của ông, khiến ông có chút bất mãn, thế nhưng, xem xét việc đối phương cũng có hỗ trợ, thì ông cũng không tính toán làm gì. Sau khi nhận xong hai biên bản, thái độ của ông với Rio cũng khách khí hơn, thậm chí còn đưa ra một nụ cười lễ tiết nói. “Cám ơn đã hỗ trợ, hai người họ có thể đi, nhưng không được rời khỏi bang, tùy thời chờ hỗ trợ điều tra.”

“Đương nhiên.” Rio đáp, gật đầu với Lý Tất Thanh, ý bảo cậu đứng dậy cùng mình đi.

“Tôi có thể hỏi thêm không, có cần phải đưa bọn họ tới bên chỗ các anh không?” Amanda nhịn không được mở miệng.

“Không, không cần.” Rio nói, nhìn qua vị nữ cảnh sát tốt bụng. “Tôi chỉ muốn đưa cậu ấy về nhà.”

“Vậy thuận tiện tiễn Reg luôn đi được không?” Lý Tất Thanh thỉnh cầu.

“Được.” Vị đặc vụ liên bang kéo lấy một góc khăn ở bên hông cậu, giúp cậu chà lau phần tóc ướt sũng, động tác dịu dàng, nét mặt chuyên chú.

XXXXXXXXXXXXXXX

Chiếc Cheverot SUV màu đen đậu ở trước cửa cảnh cục gào thét chạy đi. Trevia nói với Amanda. “Cô hiểu chưa?”

Amanda không phản ứng nói: “Cái gì?”

“Dù sao tôi vừa nhìn là biết: Thằng nhóc kia là người của anh ta.”


Nói xong, Trevia quay người về văn phòng, chỉ để lại một mình Amanda đứng ở trên hành lang, suy xét một lời hai ý trong câu này, hiểu thêm ý khác.

XXXXXXXXXXXXXXX

“Tôi đã từng gặp anh, lúc ở trước cổng trường của bang, khi đó anh lái xe tới đón Tất Thanh, các người rất thân sao?” Reg ngồi ở ghế sau nhịn không được hỏi vị đặc vụ đang lái xe.

“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu ấy mới nhập học được hơn 1 tuần, các cậu rất thân sao?” Ánh mắt Rio xẹt qua kính chiếu hậu nhìn phía sau, nhìn kỹ y.

Lý Tất Thanh nghĩ bầu không khí có chút không thích hợp, bận rộn hoà giải thay bọn họ giới thiệu: “Reg, là người bạn tôi mới quen trong trường. Còn đây là Rio, em trai của bạn gái tôi.”

Robert kêu lên: “Cái gì? Chị gái Rio? Đang nói tới Molly đó hả, cậu chính là … Nên hình dung sao đây, năm ngoái tôi có gặp cô ta 1 lần, thật là ấn tượng khắc sâu nha, ha … bạn trai của Nữ vương bệ hạ? Thật khó tưởng tượng nha, thì ra Molly thích cái dạng này ha.” Đầu lưỡi của y hơi nhếch lên, lộ ra kính nể hài hước.

“Nếu như cậu có định kiến với con mắt chọn lựa chọn người bạn trăm năm của Molly, lần sau có thể nói thẳng trước mặt chị ấy, hay là muốn tôi chuyển lời giùm?” Rio lạnh lùng chỉnh y 1 câu, đồng thời đưa cho Lý Tất Thanh 1 cái ánh mắt. “Tên này bị điên, không cần chú ý.”

“Không không, tôi không hề có ý kiến gì cả.” Robert lập tức đổi giọng, nhanh chóng chuyển câu chuyện sang khí trời.

Ngoại trừ câu hỏi dành cho Rio kia ra, suốt dọc đường đi Reg luôn trầm mặc, ngay khi ba người kia nói chuyện, thì y bất động thanh sắc dùng ánh mắt quan sát họ. Lúc xe dừng lại trước một khu dân cư, Reg nói với Lý Tất Thanh 1 câu “Mai gặp” rồi vội vã xuống xe.

Sau khi trở lại dưới khu nhà trọ, Rio dặn Robert. “Sáng mai 8h tới đón tôi”, sau đó cùng Lý Tất Thanh vào thang máy. Robert từ cửa sổ xe lộ ra đầu, nghi hoặc nhìn bóng lưng bọn họ. “Ở chung? Vụ gì đây …”

Sau khi đứng dưới vòi sen thống khoái mà tắm rửa, lau khô mình tới mát mẻ xong, Lý Tất Thanh mặc quần áo ở nhà đi vào phòng khách. Rio đang ngồi xem một quyển sách tên là 《Heartsick 》(tác giả Chelsea Cain) (1), một quyển tiểu thuyết trinh thám huyền nghi, thấy cậu vào, liền buông sách xuống chỉ vào cái hộp. “Pizza Capricciosa (2), có lẽ hợp khẩu vị của cậu đó.”

Lý Tất Thanh mở hộp, lấy ra một miếng cắn. “Cũng không tệ.” Cậu ngồi xếp bằng xuống sofa, vừa cầm cái hộp vừa nói. “Vụ án này, FBI các anh sẽ nhúng tay à?”

“Theo tình hình chung thì không, trừ khi cảnh trưởng kia xin giúp đỡ từ phía chúng tôi, hoặc là trong quá trình điều tra phát hiện có ẩn tình khác, ví dụ như hung thủ liên tục giết người, khi đó tính chất vụ án không còn giống như bình thường nữa rồi.”

Lý Tất Thanh như có chút suy nghĩ, một lát sau lại hỏi: “Anh nghĩ vụ này động cơ là gì? Vì tình? Vì báo thù? Hay là phẫn nộ nhất thời …”

“Đây là trách nhiệm của cảnh sát, cậu không cần cân nhắc nhiều tới vậy đâu, chú ý an toàn cho bản thân đi.” Rio cắt đứt lời của cậu, hiển nhiên không hy vọng cậu dính dáng tới mấy tên xấu xa kia. “Nếu không tôi giúp cậu đổi sang trường khác?”

“Không cần, tôi sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng.” Lý Tất Thanh ăn xong miếng cuối cùng, bỏ cái hộp lại rồi duỗi thắt lưng vào phòng ngủ. “Thực sự là một ngày đầy biến cố nha … 11h rồi, tôi phải đánh răng ngủ đây, mai còn phải đi học.”

“Ngủ ngon.” Đặc vụ liên bang ở chung nói, sau đó cũng đi vào phòng mình. Sau khi ở trong phòng vệ sinh tắm rửa xong, anh cả người ướt sũng đứng trước gương, mở cánh tủ ở trên vách tường ra, theo thói quen mà lấy ra một bình thuốc nhỏ màu trắng, ngón cái bật nắp đổ vào lòng bàn tay.

Bình thuốc trống không.


Rio sợ run một chút, lúc này mới nhớ, tối hôm qua đã uống hai viên thuốc cuối cùng, dự định hôm nay tan tầm sẽ đi mua, nhưng vì vụ án mạng tại trường đột phát mà quên mất.

…. Bỏ đi, không uống thử 1 lần vậy, dù sao uống hoài cũng không tốt. Anh đưa ra quyết tâm lần thứ N, bỏ cái bình thuốc trống rỗng vào thùng rác.

Khi anh nằm xuống giường, thì bức phác họa K.Green ở trên bức tường lại nhìn chằm chằm anh. Rio nghiêng thân đi, đầu gối lên cánh tay, nói với 3 khuôn mặt tuấn tú khác nhau kia. “Hoan nghênh tiếp tục tới quấy rầy giấc mộng của tôi, anh bạn.”

XXXXXXXXXXXXXX

Sau khi phát sinh án giết người ở trong trường đại học bang, rõ ràng hơn phân nửa sinh viên bắt đầu khẩn trương bất an, có vô số lời đồn đại giữa các sinh viên truyền tai nhau. Mọi người dường như chỉ trong 1 đêm, liền nhớ tới vụ án giết người vẫn không tìm ra hung thủ cách đây 5 tháng, có vài người bắt đầu liên hệ hai vụ đó lại, cố ý xây dựng nên một bầu không khí khủng hoảng, thỏa mãn tâm lý thích cái lạ của họ, thậm chí còn lấy lý do vì hiện trường gây án đều có hoa hồng chung quanh, nên liền đặt tên hiệu cho hung thủ là “Sát thủ hoa hồng”.

Là một trong hai nhân chứng phát hiện ra hiện trường vụ án, Reg nhận được khá nhiều sự quan tâm của các sinh viên khác, dù cho y đi tới đâu, đều bị người khác vây quanh, hỏi y những thông tin liên quan. Kỳ thực Lý Tất Thanh cũng bị người khác quan tâm tới, nhưng do cản trở ngôn ngữ với lại là người mới, nên ở trong trường so với y thì bị mấy ánh mắt chỉ trỏ cùng mấy lời bàn tán ít hơn nhiều.

Vào giờ nghỉ trưa ngày thứ ba kể từ khi phát sinh vụ án, ở dưới gốc cây hạch đào trong rừng cây, Lý Tất Thanh thấy Reg đang bị 5 nam sinh viên vây quanh, chiếm một vòng lớn, đang nhiệt liệt thảo luận gì đó, từ vị trí ngồi xem ra, thì cậu thanh niên mỹ lai kia hiển nhiên chính là nhân vật trung tâm của vòng tròn đó.

“Hi, Tất Thanh!” Reg mắt sắc vừa nhìn liền thấy người bạn mới của y, đứng dậy ngoắc ngoắc cậu. “Lại đây, đến đây nào!”

Lý Tất Thanh căn bản không muốn đi tới đó, nhưng lại ngại làm ảnh hưởng tới mặt mũi y, nên đành phải đi tới đó.

“Nghe nói hai người cùng nhau phát hiện hả? Vậy thi thể đó …” Một cậu nhóc mũi tràn đầy tàn nhang tóc hồng lập tức hỏi cậu, trong mắt chớp động nhiệt quang tìm kiếm cái lạ.

Lý Tất Thanh vô cùng không tình nguyện tham dự chuyện buồn chán này, làm ra bộ dáng ngôn ngữ bất thông, mạc danh kỳ diệu nhún nhún vai, đồng thời đưa ánh mắt tràn đầy khiển trách hướng tới người khởi xướng.

“Cậu ta nghe hiểu đó, chỉ là không thích nói thôi.” Reg dường như với sự phiền nhiễu của người bạn mới này mang một tâm tính thích đùa dai, hướng cậu nhíu mày cười cười, hình như muốn nói: tôi phiền chết đi được, cậu đừng mong thoát dễ dàng.

Cậu nhóc tóc hồng thấy cậu không tiếp lời, cũng mất hứng, ngược lại hướng qua một cậu nhóc da đen cao to tìm hiểu: “Quentin, nghe nói hôm qua mày có lén xem báo cáo khám nghiệm tử thi mà phải không? Sao rồi, tên đó chết vì nguyên nhân gì thế?”

“Đúng vậy, ngay trong văn phòng ba tao luôn đó.” Quentin dùng cái miệng khoe khoang nói. “Biết không, cái tên nhóc xui xẻo kia chết rất là thảm nha, hẩu như cả người đều là máu. Chuyện này cũng không tính là gì đi, trên người nó bị cắm 11 cành hoa hồng, ngực, bụng, sau thắt lưng, đùi, chỗ nào cũng có, đáng thương nhất chính là chỗ ở mông cũng bị đâm tới thủng ruột … Pháp y kết luận là, nó là bị người ta dùng cành cây đâm chết, nói cách khác, cái này là hành hạ đến chết, cuối cùng nguyên nhân chết là do vỡ nội tạng dẫn đến mất máu quá nhiều.”

Chung quanh ồ lên, líu lưỡi, Quentin đắc ý dào dạt thở 1 ngụm, tựa như đang tận hưởng cảm giác được mọi người chú ý.

“Cậu nói thử xem nếu ông ba nghiêm túc của nó mà biết chuyện này, có khi nào xử lý nó không?” Reg bên tai Lý Tất Thanh thấp giọng hỏi.

“Nếu như là cảnh quan Trevia, thì có thể.” Lý Tất Thanh trả lời.

Lần này tới Reg kinh ngạc. “Cậu biết?”

“Nhìn bộ dáng của cậu ta thôi, quả thực mang dáng dấp của một Trevia còn trẻ đầy lỗ mảng.”

Reg cười to, “Quả thực rất giống! Hơn nữa cụm từ ‘Còn trẻ đầy lỗ mảng’ này cậu dùng rất đúng nha, xem ra khả năng tiếng Anh của cậu tiến bộ lắm nha.”

Đang trong lúc nói giỡn, thì một đám sinh khác đi tới, dẫn đầu là một thanh niên da trắng tóc vàng mắt bích, tướng mạo có thể nói anh tuấn, nhưng mang theo vẻ mặt ác ý khiêu khích, ngạo mạn đứng trước mặt Reg, trên cao nhìn xuống mà nói với cái đám sinh viên đang ngồi trên ghế nói. “Tụi mày còn dám ở đây nói chuyện phiếm, không phải đáng lẽ nên trốn trong phòng mà sợ hay sao, chui vào chăn mà run à? Chẳng lẽ không biết, cái tên chết hôm kia, cùng cái tên chết 5 tháng trước, đều là loại chó hoang (chỉ người da đỏ), quỷ đen, heo vàng tụi mày hay sao? Không bao lâu nữa đến phiên tụi mày đó.”


“Clayder, con chó điên mày, chết một trăm lần cũng không đủ, cái tên phần tử Đảng Quốc Xã, loại cặn bã phân biệt chủng tộc như mày nên xuống địa ngục đi! Chạy về cùng mẹ mày làm tình để bảo trì huyết thống thuần khiết đi!” Cậu nhóc tóc hồng hùng hổ nhảy dựng lên, chỉ vào mũi gã mà hét gầm lên.

Gã tóc vàng mắt bích cười lạnh, ác độc mà đáp trả: “Mông mày ngứa rồi à, muốn tìm cành cây đâm vào sao, Colin? Có cần kêu cái tên ‘Sát nhân hoa hồng’ kia tới thỏa mãn mày không? À, chắc mày không biết ha, hai thằng đoản mệnh kia đều là homo đó, thật đúng là thay trời hành đạo, đem toàn bộ đám dơ bẩn bụi bặm chồng chất như tụi mày thanh lý sạch sẽ, ngay cả ô nhiễm không khí toàn cầu cũng có thể giảm bớt lại!”

Cái cụm từ “Homo” đầy vũ nhục này cuối cùng cũng khiến cậu nhóc tóc hồng triệt để tức giận, Colin rít gào một tiếng, nắm chặt nắm tay hướng về phía gã.

Clayder không cam lòng tỏ ra yếu kém đánh trả, hai đám người bắt đầu mắng chửi bậy bạ nhau rồi đánh lộn, nhanh chóng loạn thành tràng diện bạo lực hỗn loạn.

Lý Tất Thanh lui ra sau vài bước, muốn thoát khỏi cái vòng chiến giữa chủ nghĩa chủng tộc và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, đồng tính luyến ái cùng phản đối đồng tính luyến ái này, chuyện này vốn chẳng liên hệ gì tới cậu cả, cần gì chui vào góp vui. Đáng tiếc trời phụ lòng người, da vàng biến cậu trở thành một trong những mục tiêu chính để đám kia ra tay, vì thế trong lúc hỗn loạn có một nắm đấm hướng thẳng tới mặt cậu, cậu vội vã nghiêng người tránh thoát, lập tức đưa chân lên đá thẳng vào tiểu phúc đối phương. Tên da trắng bất hạnh trúng chiêu khom lưng ôm lấy chỗ hiểm liên thanh kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

“—- Bảo vệ tới!” Chẳng biết có ai đó rống lên, cả đám người đều kiêng kỵ mà ngừng chiến chạy tán loạn. Lúc gần đi, Clayder cực kỳ không cam lòng ra dấu hiệu cắt cổ với Colin. “Chờ đi, người tiếp theo chính là mày đó!”

Colin trừng mắt đưa ngón giữa lên với gã.

Reg 1 tay kéo Lý Tất Thanh, một tay kéo Colin, dưới còi thổi của đám bảo vệ đang ùa tới mà thuận lợi thoát ra khỏi hiện trường. Ba người nhanh chóng chạy ra ngoài, thở hồng hộc dừng lại bước chân, Colin hai tay chống nạnh, cúi người vừa thở vừa nói: “Mẹ nó, ngày nào đó tao sẽ đem tên chó điên đó đánh tới đầu nở hoa..”

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, với loại người đó không đáng đâu.” Reg thoải mái y.

“Nó uy hiếp tao đó, mày nghe thấy không? Nó dám uy hiếp tao đó! Mẹ nó, tao đi tìm người hiếp nó!” Colin mặt đỏ lên, ngay cả mũi cũng rung lên, y bắt đầu lên kế hoạch trả thù. “Giả mạo danh nghĩa nữ sinh dụ nó ra ngoài, sau đó tụi mình hiếp nó, quay phim chụp hình rồi lan truyền lên internet, thế nào, làm không?”

Reg thật muốn đánh y cho tỉnh ra, cố sức vỗ đầu y: “Lý trí chút đi Colin, mày tìm một đứa tự nguyện rồi thích làm thế nào thì làm, hiếp dâm là phạm pháp đó, mày muốn vì một tên cặn bã mà ngồi tù sao. Với lại, đừng có dính tới tao, tao không đứng nổi với đàn ông đâu.”

Colin bị trúng 1 cú đánh từ y, dường như có chút nhục chí, oán hận mà nói: “Tao tuyệt đối không tha cho nó đâu.. Chờ xem..!” Y đá mạnh một cú xuống đất, rồi thờ phì phò rời đi.

Reg nhìn theo bóng lưng y không tiếng động thở dài, quay đầu xin lỗi Lý Tất Thanh: “Xin lỗi, thiếu chút nữa liên lụy tới cậu rồi, tụi nó cứ xung động như thế, nhất là Colin!”

Vừa rồi đánh hung hăng nhất chính là cậu mà. Lý Tất Thanh âm thầm nói, nhưng miệng vẫn khách sáo nói: “Không có việc gì, tôi không bị thương, chỉ hơi bất ngờ mà thôi!”

Reh nghe xong càng thêm hổ thẹn: “Tụi tôi bị cảnh cáo xử phạt nhiều lần lắm rồi, nếu như bị bắt thì càng thảm đó, có thể bị đuổi khỏi trường mất … Tôi chưa bao giờ … muốn kéo cậu dính vào cái vụ này đâu, đừng giận nhé.”

Lý Tất Thanh khoan dung cười rộ lên: “Nói gì thế, việc nhỏ mà, cần phải để trong lòng, dài dòng quá.”

Reg cố sức nhấp hé miệng, nhất thời không nhịn được tâm tình kích động, đột ngột ôm lấy cậu 1 cái, vui mừng vỗ vỗ ngay lưng cậu 1 cái, sau đó không hề quay đầu cứ thế đi thẳng.

“Thực sự là tai bay vạ gió.” Nhớ tới vụ hỗn chiến kinh lịch vừa rồi, Lý Tất Thanh nghĩ chính mình chính là cá trong chậu chợt bị hại, may mà quyền đó không trúng ngay mặt cậu, bằng không tối nay mang cái khuôn mặt bầm 1 bên mắt về nhà, không biết phải giải thích với đặc vụ liên bang kia thế nào đây.HẾT CHƯƠNG 07

(1) Heartsick

image

(2) Pizza Capricciosa

image


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui