Hai đại võ giả Thần cảnh Thanh Minh, Địa Hoàng còn đang chờ Phạm Hương Vân hút sạch lực lượng toàn thân của Thạch Nham thì đột nhiên nghe thấy nàng ta kêu thảm, thân hình bắn thẳng lên trời, máu tươi tung tóe.
Sau đó thấy Thạch Nham nhe răng cười như một con mãnh thú khát máu, đâm thẳng lên trời giống như một thanh kiếm sắc bén, trông vô cùng độc ác giống như phải giết Phạm Hương Vân cho bằng được. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Muốn chết!"
Địa Hoàng quát lên chói tai, cái quạt trắng trong tay bay ra ngoài, hình đồ Bách Điểu Triều Phượng như sống dậy, các loại chim chóc nhiều màu sắc từ trong quạt bay ra, đồng thanh kêu to, điên cuồng đánh về phía Thạch Nham.
Đám chim chóc này không lớn, lông chim vô cùng diễm lệ, tốc độ bay rất nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã cắt phá hư không theo đường vòng cung công kích Thạch Nham.
Vô số chủng loại công kích như sương lạnh, lửa cháy, độc dịch, sắc bén bỗng nhiên từ những mỏ những con chim này phun ra, tuy công kích không mạnh mẽ cho lắm nhưng chúng lại đan vào nhau như mạng nhện, một lực hút cực mạnh từ đó truyền tới.
Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể Thạch Nham do ba đại sinh mệnh thể điên cuồng tuôn trào, cảnh giới Bạo Tẩu nhị trùng thiên, những lực lượng tiêu cực cùng nhau truyền vào trong người!
Lúc này hắn đã toàn lực xuất kích, phải giết cho bằng được hoặc đánh trọng thương thân hình đang bị đóng băng một phần kia!
Một tay Sinh Ấn, một tay Tử Ấn, hai ấn dung hợp thành một hình thành Sinh Tử Ấn với lực công kích cực mạnh.
Nhưng vào lúc này hắn đột nhiên nhận ra một lực hút như xé từ dưới truyền tới, lực lượng do đám chim chóc đan vào nhau giống như vũng bùn có thể kéo mọi sinh vật xuống dưới, ngay cả giãy giụa cũng không xong.
Trước ngực Thiên Hậu Phạm Hương Vân máu tươi nhễ nhại, bộ ngực nổ tung, ngay cả gân thịt nơi đó cũng trở nên bầy nhầy, vẻ mặt thê lương, nửa người hoàn toàn đóng băng, nàng ta đang ngưng kết lực lượng làm tan chảy chúng.
Thạch Nham từ phía dưới lao tới, tuy khoảng cách chỉ còn một chút nữa nhưng đột nhiên ngừng lại một cách quỷ dị, sau đó thân hình trầm xuống.
Trong đôi mắt đẹp của Phạm Hương Vân hiện lên sự điên cuồng, đôi môi đỏ mọng kêu lên kinh thiên động địa, nàng ta bỏ hai tay ở ngực rồi chụm lại hình thành hai quang cầu một tím, một xanh.
Quang cầu tỏa ra ánh sáng mênh mông, trong quang cầu có hai hình người nhỏ do Phạm Hương Vân tinh luyện thần hồn mà thành, có tướng mạo giống nàng ta như đúc, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Hình người trong quang cầu màu xanh có tướng mạo trang nghiêm chính trực, hai tay tạo thành hình chữ thập như đang cúng bái một thần linh vô danh nào đó, hình người trong quang cầu màu tím lại không có quần áo, luôn nở nụ cười dâm đãng, liên tục múa may những điệu múa khiêu khích.
Hai quang cầu đột nhiên bắn ra, hai hình người bên trong lớn dần, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Thạch Nham.
Đột nhiên ánh mắt của hai hình người trong quang cầu biến đổi, đưa mắt nhìn nhau rồi như quỷ hồn bắn ra khỏi quang cầu, thân hình như một luồng khói nhẹ lao trước tới Thạch Nham.
Một cái chính khí hạo nhiên, một cái tục khí dâm uế trong nháy mắt lao vào hai mắt của Thạch Nham.
Trong đầu Thạch Nham ầm ầm chấn động, cảm thấy như thân hình phân tách thành hai mảnh, có hai ý thức riêng, một cái chính trực kiên cường, một cái âm độc ác vô tình, ngay cả linh hồn của hắn dường như cũng bị phân thành hai, liên tục tranh đấu lẫn nhau.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, lúc hắn cảm thấy tình hình không ổn thì thân hình đã ngã vào vũng bùn do đám chim chóc tạo thành.
Các loại lực lượng kỳ dị trong nháy mắt thẩm thấu vào trong người hắn, đám chim chóc đột nhiên tỏa sáng, liên tục vung mỏ mổ vào người hắn.
Hắn đùi Thạch Nham lập tức xuất hiện những lỗ máu, mỏ nhọn của đám chim mổ tới khiến cho cơ thể hắn không cách nào chịu được, máu thịt bầy nhầy, có chỗ còn nhìn thấy cả xương.
Nhưng mà khi đám chim chóc mổ vào nửa người trên và hai cánh tay lại phát ra thanh âm như sắt thép, chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Địa Hoàng ngồi ngay ngắn ở dưới đất không nhúc nhích, cười lạnh nhìn Thạch Nham bị đám chim chóc rỉa thịt.
Thanh Minh vốn định xuất thủ nhưng khi nhìn thấy Thạch Nham bị giam giữ, trước thì bị Phân Hồn thuật của Phạm Hương Vân điểm trúng, sau lại bị Địa Hoàng giam giữ, cho nên hắn không nóng vội xuất thủ, chỉ đưa mắt nhìn Phạm Hương Vân đang điên cuồng.
Thân hình Phạm Hương Vân đang lơ lửng trên không trung, máu tươi chảy ra bị đông lạnh, trên mặt chẳng còn chút yêu mị nào mà chỉ còn lại sự hung ác!
Nàng khua tay hai tay, hai quang cầu xanh tím đột nhiên nổ tung thành những điểm sáng, tràn vào những nơi trên người bị đóng băng, hòa tan lực lượng băng hàn.
"Thực Cốt Mộng Cảnh" như mộng như ảo bị tiếng thét của nàng ta phá tan.
Đệ tử của hai đại giáo phái vây quanh đều tỉnh lại, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, lại nhìn thân hình máu tươi bê bết của Thạch Nham.
Những người này không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi chứng kiến thân hình vốn động lòng người của Phạm Hương Vân nay tàn tạ vô cùng, không còn vẻ đẹp thì sợ hãi không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham xuất hiện sự kiêng kị.
"Đứng lập tức giết hắn! Ta muốn cho hắn cảm nhận thế nào là cực hình của nhân gian! Ta muốn giam cầm linh hồn của hắn dằn vặt tới chết mới thôi!"
Phạm Hương Vân điên cuồng gào thét, hai tròng mắt bắn ra sự oán độc thấu xương ngăn cản Địa Hoàng xuất chiêu.
Bất kỳ ai nhìn vào ánh mắt nàng ta lúc này đều vô cùng sợ hãi, ngay cả Địa Hoàng cũng biến sắc, không làm trái yêu cầu của nàng ta.
Khi những điểm sáng xanh tím tràn vào trong người Phạm Hương Vân khiến nàng ta run rẩy, băng bay tán loạn, hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm bị nàng ta dùng lực bức ra ngoài.
Cường giả Thần cảnh dù sao cũng là cường giả Thần cảnh, tuy sơ suất bị thua thiệt nhưng đã phản ứng lại thì cho dù lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm cũng chẳng thể làm gì được.
Phạm Hương Vân tóc tai bù xù, ngực như nữ quỷ, nhe nanh múa vuốt nhào tới chỗ Thạch Nham.
Lúc này, nàng ta không còn là Thiên Hậu khiến hàng vạn nam nhân mê mẩn, mà là một người phụ nữ bị sự nhục nhã làm phát điên.
Trong mắt Thạch Nham xuất hiện sự kinh hoàng.
Hai hình người ý niệm của Phạm Hương Vân hiện lên trong thức hải của hắn, liên tục công kích chủ hồn.
Thức hải cuộn sóng, ngũ ma trong thức hải dường như bị hai ý niệm kia ảnh hưởng điên cuồng chui ra, nhưng chúng không ngăn cản hai bóng người ý niệm kia mà lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào chủ hồn của Thạch Nham.
Đột nhiên, mi tâm của chủ hồn Thạch Nham giật giật, một ánh mắt màu bạch đột nhiên xé rách da thịt xuất hiện.
Trong ánh mắt có một đốm lửa nhảy nhót quái dị, một luồng quỷ khí có thể giết chết mọi sinh linh, hồn phách ùa tới.
Cùng lúc đó, một chùm sáng màu bạc vọt tới bao phủ hai hình người ý niệm của Phạm Hương Vân.
Vô thanh vô tức, hai hình người ý niệm của Phạm Hương Vân hồn phi phách tán!
Thức hải vốn đang rung chuyển trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Thạch Nham bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cái cảm giác phân thành hai biến mất, đôi mắt khôi phục sự tỉnh táo.
Đúng lúc này, Phạm Hương Vân vốn đang tóc tai bù xù dương nanh múa vuốt đột nhiên vung mười đầu ngón tay, chùm tia sáng xanh tím bắn về phía động mạch cổ của Thạch Nham, khoảng cách gần trong gang tấc.
Thạch Nham rùng mình, không kịp suy nghĩ thì võ hồn Tinh Thần đã thi triển Tinh Diệu, một tia sáng lóe lên, thân hình hắn đã bắn ra xa cả dặm, đến ngay trước động của Doãn Hải.
"Giam giữ!"
Khả năng của Tinh thần, tinh nguyên, âm lực, lực lượng tiêu cực, luồng khí xoáy tập trung năng lượng của Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm hỏa, Thánh Linh thần đồng thời tuôn ra tạo thành vực trận Từ Cức, như một cái nhà tù vô hình giam Doãn Hải ở bên trong.
Doãn Hải biến sắc, đang định toàn lực xuất thủ thì đột cảm thấy thân thể đã bị khống chế, một lực lượng không rõ từ nơi nào đã giam cầm hắn.
Lực lượng trong người trở nên hỗn loạn, không cách nào tập trung lại được.
Không có lực lượng bảo vệ, thân hình Doãn Hải bị lực lượng của vực trận Từ Cức cắt phá, từng miếng thịt rời khỏi thân thể.
Vực trận Từ Cức là một bí kỹ vô cùng đặc thù, càng có nhiều lực lượng khác nhua thì uy lực càng lớn, hiện giờ trong cơ thể Thạch Nham có tới bẩy loại lực lượng, chúng dung hợp với nhau khiến cho một cao thủ cảnh giới Thiên Vị như Doãn Hải cũng không chịu nổi, lực lượng toàn thân bị ức chế.
Thạch Nham biết nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì Doãn Hải sẽ bị vực trận Từ Cức cắt xẻo da thịt đến chết.
Hắn không đợi được nữa!
Cho nên Thạch Nham lao mình vào trong vực trận tung ra một quyền đánh nát đầu của Doãn Hải, sau đó bay vào trong huyệt động nơi đặt hai chiếc Âm Mộc quan.
Hai bàn tay hắn đã sớm ngưng luyện Sinh Ấn, bảy ấn hợp nhất, Sinh Ấn chia thành hai luồng đồng thời rơi vào trong hai cái Âm Mộc quan.
"U u u!"
Hai cỗ Thiên thi bị bí pháp giam giữ ở trong Âm Mộc quan đột nhiên kêu gào, Âm Mộc quan bị pha tan, hai cỗ Thiên thi thoát quan ra ngoài, đột nhiên xuất hiện trước mặt Thạch Nham.
Thạch Nham đại hỉ, trong nghịch cảnh hắn đột nhiên cất tiếng cười vang, trong tiếng cười không giấu nổi sự sung sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...