Chạng vạng, khi hai người Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ trở lại trang viên, thấy cái hố lớn mà giật mình khinh ngạc.
Cái hố sâu tới bảy tám mét, đá vụn chồng chất, rõ ràng là bị một loại lực lượng nào đó đánh cho nát bấy.
Dạ Trường Phong nheo mắt phán đoán, trong lòng thầm cân nhắc khả năng.
"Xem ra nơi này vừa trải qua một trận chiến đấu, căn cứ vào hiện trạng mà đoán, chắc chắn đây là kiệt tác của cường giả Niết Bàn mượn lực bí bảo rồi."
Lâm Nhã Kỳ chỉ liếc nhìn qua, liền có một chút thất vọng nói:
"Nếu biết thế ta đã ở lại, cái hội đấu giá của Linh Bảo động thiên đúng là lãng nhách, chẳng có thứ gì khiến ta động tâm."
Dạ Trường Phong nhếch miệng cười lắc lắc đầu nói:
"Ta thấy cái hố này không phải do cường giả Niết Bàn tạo thành, theo như ta suy đoán, đây có lẽ là do cái tên Thạch Nham kia tạo nên. Đúng là không ngờ, mới chỉ qua một ngày mà đã thế này."
"Hả?"
Lâm Nhã kỳ đá chân một cái, chau mày nói với giọng không tin tưởng lắm:
"Chưa chắc đâu, chẳng phải tên đó không thể hội tụ tinh nguyên hay sao? Ngươi nói hắn chỉ có cánh tay phải là có sức mạnh, nhưng trong tình huống không thể sử dụng tinh nguyên, chỉ dựa vào lực lượng của tay phải, hắn có thể tạo nên sức phá hoại lớn thế này sao?"
"Ngươi quá coi thường hắn rồi..."
Dạ Trường Phong nghiêm mặt nói:
"Hắn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều, người này vô cùng kỳ lạ, khí tức trên người cũng có chút cổ quái. Cho dù tạm thời tinh nguyên không thể hội tụ nhưng người bình thường muốn muốn đối phó hắn cũng không đơn giản chút nào."
Lâm Nhã Kỳ bán tín bán nghi.
Dạ Trường Phong không nói thêm gì, trực tiếp cất bước đi về phía phòng của Thạch Nham.
Trong phòng hiện giờ chỉ có Thạch Nham và ba người Dịch Thiên Mạc đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện gì đó.
Sau khi Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ bước vào, Thạch Nham lập tức dừng cuộc nói chuyện với bọn Dịch Thiên Mạc, than nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Trường Phong nói:
"Tình hình bên hội đấu giá thế nào?"
"Đừng nói nữa."
Dạ Trường Phong thở dài ngao ngán:
"Ban đầu ta khá coi trọng cái Linh Bảo động thiên này, vốn cho rằng họ có thể mang ra một vài dị bảo, nào ngờ chẳng có cái gì giá trị, hại ta phải hao tổn tinh thần chuẩn bị tiền tài."
"Chẳng thú vị chút nào."
Lâm Nhã Kỳ lau đôi môi đỏ au mê người.
Thạch Nham cười cười, lắc đầu, nói:
"Có thể yêu cầu của hai người quá cao cho nên nhìn mọi mật đều cảm thấy bình thường. Cái người khác thấy giá trị, trong mắt các ngươi chỉ là những thứ chẳng có tác dụng gì."
Dạ Trường Phong có Thiên hỏa, Lâm Nhã Kỳ mình mang bí bảo Thánh cấp, hai người này đến từ Ám Từ Vụ Chướng, hiển nhiên là giàu có hơn nhiều so với đại đa số thanh niên nối nghiệp ở Vô Tận hải.
Sư phụ của hai người chắc chắn còn giàu có hơn nhiều, cho nên ánh mắt của hai đệ tử mới khác người thường, có yêu cầu cực cao.
Bởi vậy, họ chẳng thuận mắt chút nào với những thứ mà Linh Bảo động thiên mang ra.
Dạ Trường Phong trong lòng đã hiểu, hì hì khẽ cười một cái, gật đầu nói:
"Có thể thật là như vậy."
"Trang viên này có rất nhiều phòng trống, các ngươi cứ thoải mái chọn, thứ ta không giúp được."
Thạch Nham trầm ngâm một lúc, nhìn Dạ Trường Phong nói:
"Về chuyện hợp tác, ngươi nên suy nghĩ chu đáo hơn một chút. Tình hình hiện giờ của ta không thể trợ giúp các ngươi nhiều được."
Dạ Trường Phong hơi sững người, sau đó tiêu sái cười nói:
"Có phải ngươi nói hiện giờ ngươi không thể hội tụ tinh nguyên, cho nên sức mạnh của Thiên hỏa không còn được như trước" .
Thạch Nham gật đầu.
"Không sao."
Dạ Trường Phong thoải mái, giống như chẳng có chút ngần ngại:
"Ta lại không nghĩ như vậy, nếu như ngươi là người bình thường không thể ngưng tụ tinh nguyên, việc khống chế Thiên hỏa sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng ngươi lại khác, dù cho ngươi vĩnh viễn không thể hội tụ được tinh nguyên, ta nghĩ ngươi cũng có thể khống chế Thiên hỏa một cách dễ dàng."
Ánh mắt Lâm Nhã Kỳ bỗng nhiên sáng ngời.
Ba người Dịch Thiên Mạc thì có chút không hiểu.
Thạch Nham nhíu mày, không nói. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Bởi vì mối quan hệ giữa ngươi và Thiên hỏa không bình thường."
Dạ Trường Phong nghiêm sắc mặt, nói tiếp:
"Cách dùng Thiên hỏa của ta là tạm thời xóa đi ý thức của nó, dùng phương pháp, trực tiếp bá đạo chiếm nó làm của riêng. Khi ta vận dụng nó lúc nào cũng phải đề phòng khả năng phản phệ, một khi lực lượng của ta không áp chế được nó, nó sẽ hồi phục ý thức đốt ta thành tro bụi. Câu đừng đùa với lửa chính là ám chỉ hoàn cảnh của ta hiện giờ."
Thạch Nham trong lòng âm thầm gật đầu, hắn biết phương pháp khống chế Thiên hỏa của giáo chủ Thi Thần giáo cũng giống như Dạ Trường Phong.
"Ngươi thì lại khác."
Dạ Trường Phong cười cười:
"Tuy rằng ta không hiểu tại sao ngươi có thể sống chung với Thiên hỏa, nhưng mối quan hệ tương trợ lẫn nhau của ngươi và Thiên hỏa là điều mà ta vô cùng ao ước. Mặc dù ngươi khó có thể phát huy hết sức mạnh của Thiên hỏa, nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ lo lắng nó phản phệ, dù tinh nguyên của ngươi không còn, ngươi vẫn có thể vận dụng Thiên hỏa."
Dừng một chút, Dạ Trường Phong lại nói:
"Quan trọng nhất là phương thức liên hệ giữa ngươi và Thiên hỏa, Thiên hỏa có thể bảo trì ý thức của mình, giữ nguyên năng lực tiến hóa tự nhiên. Điểm này, ta vô cùng ước ao, nếu có khả năng, ta hi vọng ta và Luyện Ngục chân hỏa cũng có quan hệ giống ngươi."
Dạ Trường Phong tính tình thẳng thắn, không giấu giếm cũng chẳng ngại ngần.
Thạch Nham ngạc nhiên, sau một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu,
"Đúng vậy, mối quan hệ giữa ta và Thiên hỏa đúng là như ngươi nói."
"Nhìn ngươi bây giờ chắc là không bị chuyện tinh nguyên ảnh hưởng, vậy là rất tốt."
Dạ Trường Phong trầm ngâm một chút, lại nói:
"Võ hồn của ngươi chưa chắc đã biến dị theo chiều hướng xấu, biến hóa của ngươi hiện giờ chưa phải là hình thái cuối cùng. Chờ khi võ hồn của ngươi kết thúc biến dị, chắc chắn sẽ khắc phục được khả năng tinh nguyên không thể hội tụ. Trong quá trình biến dị vẫn luôn tồn tại những vấn đề kiểu này, khi kết thúc biến dị chúng sẽ tự biến mất."
Thạch Nham rung động.
Đám người Dịch Thiên Mạc vô cùng hưng phấn.
"Tại sao trước đây ngươi không nói?"
Thạch Nham hừ một tiếng, có chút không vui hỏi.
"Ta quên mất."
Dạ Trường Phong cười ha hả một tiếng, chợt hướng nhìn về phía Lâm Nhã Kỳ nháy mắt, không đợi Thạch Nham nói thêm đã trực tiếp đi ra ngoài, thanh âm vang lại:
"Được rồi, ngươi nên chuẩn bị một chút cho cẩu hội nghị ngày mai, với tình hình của ngươi hiện giờ, muốn lên Thánh Quang sơn, đúng là không dễ dàng."
Thạch Nham kinh ngạc.
"Chủ nhân nghỉ ngơi cho tốt."
Trong mắt Dịch Thiên Mạc có hình nụ cười, nói:
"Chúng tôi biết người nhất định có thể khôi phục, với trạng thái của người bây giờ, khi tinh nguyên hồi phục chắc chắn sẽ bước vào một bầu trời mới. ."
Yết Mãnh, Tạp Ba cùng nhau gật đầu.
Thạch Nham cười cười, nói:
"Hi vọng là như vậy."
Lúc nãy hắn và ba người Dịch Thiên Mạc đang thương nghị chuyện Tuyết Long đảo, dưới trạng thái mất tinh nguyên, tâm tình hắn có chút tiêu cực, dặn dò đám Dịch Thiên Mạc không nên kết oán với người khác, khi lấy được của cải trên các hòn đảo đang có thì lập tức tìm phương pháp rời đi.
Nhưng mà ba người Dịch Thiên Mạc không có đồng ý, nhất quyết đòi ở lại với hắn, điều này đúng là ngoài dự liệu, hắn không ngờ ba đại thống lĩnh của Âm Mị tộc lại xem trọng hắn như vậy.
Trước đây lòng tin của Thạch Nham không nhiều, nhưng khi được Dạ Trường Phong giải thích, những điều mà hắn không hiểu dần trở nên rõ ràng.
Lúc này, hắn đã lấy lại lòng tin, không còn ý niệm bảo đám Dịch Thiên Mạc rời đi nữa.
Khi mặt trời xuống núi, hắn và ba người Dịch Thiên Mạc nói chuyện thêm một lát rồi bảo họ về nghỉ ngơi, một mình hắn ngồi xếp bằng trong phòng.
Tinh thần chìm vào trong cơ thể, thần thức lan rộng, chậm rãi tiến vào cánh tay phải, đem tất cả tri giác tập trung vào cánh tay.
Những thớ thịt của hắn lúc này như được phóng đại, ý thức của Thạch Nham di chuyển giữa những thớ thịt tráng kiện này, phát hiện ý thức như tiến vào một biển năng lượng.
Đây là loại năng lượng mới do tinh nguyên và năng lượng thần bí dung hợp, loại năng lượng này chất chứa ở trong cánh tay, giúp nó tràn đầy sinh cơ, tràn ngập sức sống.
Giai đoạn thứ tư của võ hồn Thạch Hóa lẽ nào là cải tạo toàn thân?
Thạch Nham âm thầm hi vọng.
Trong cơ thể tổng cộng có 639 bắp thịt, do 60 triệu thớ thịt cấu thành, trong đó thớ thịt dài nhất là sáu mươi cm, ngắn nhất chỉ khoảng một mm, thớ nặng nhất là 2 lạng, thớ nhỏ nhất chỉ cừng mấy khắc (1kg của người TQ chỉ bằng 1/2kg Việt Nam)
Đối với người bình thường, bắp thịt chiếm khoảng 35 tới 45%, tổng độ dài các mạch máu trong người là mười vạn km (100.000km).
Hàng loạt ký ức từ trong đầu tràn ra, những tri thứ này thuộc về môn kết cấu cơ thể con người của thế giới bên kia.
Ở cái thế giới kia, hắn bởi vì ham mê vận động cực hạn, cơ thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hắn đã từng nghiên cứu rất sâu về cơ bắp trong người, cũng học qua vài khóa học có liên quan tới việc này.
Những ký ức này đã ăn sâu thâm căn cố đế, bây giờ đột nhiên trào ra.
Mới chỉ một cánh tay có biến hóa, hắn đã tiêu hao gần như toàn bộ tinh nguyên và năng lượng thần bí, nếu như toàn bộ cơ thể biến hóa, vậy năng lượng cần kinh người tới mức nào.
Huống chi, hắn vẫn không dám khẳng định cánh tay phải đã kết thúc biến hóa hay chưa, biết đâu nó lại cần nhiều năng lượng để hấp thu hơn.
Mới chỉ có một quyền bình thường của tay phải đã tạo thành một cái hố rộng hơn 30m, nếu như toàn bộ cơ thể phát sinh biến hóa, một khi biến hóa kết thúc hoàn mỹ, lực lượng trong người hắn sẽ đạt tới trình độ nào?
Thạch Nham híp mắt, hai tròng mắt rạng ngời sức sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...