Sát Thần

Tam Thần Giáo chính là một trong những tông phái cổ xưa nhất Vô Tận hải.

Từ xưa đến nay, Tam Thần Giáo đã phân chia thành Nhật Nguyệt Tinh tam thần, tam thần lần lượt sở hữu Viêm Nhật Võ Hồn, Ngân Nguyệt Võ Hồn và Tinh Thần Võ Hồn. Ba loại Võ Hồn này đều là Võ Hồn Thánh cấp, có khả năng thần kỳ hấp thu lực lượng của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

Nhưng mà ngàn năm trước Nhật Nguyệt Tinh tam thần của Tam Thần Giáo chiến đấu với Minh nhân trong Bảy Tầng Minh Giới bị A Tị Minh vương đánh trọng thương, Nhật Nguyệt Tinh tam thần cũng từ đó chưa từng gặp lại nhau.

Sau khi trận chiến đó qua đi, Nguyệt Thần và Tinh Thần biến mất cho đến nay, cũng chưa từng xuất hiện lại ở Vô Tận hải, chỉ có một mình Nhật Thần trở về Tam Thần Giáo tiếp tục chấp chưởng Tam Thần Giáo, nhưng ba trăm năm sau cũng lặng lẽ chết đi.

Từ đó về sau, thực lực của Tam Thần Giáo giảm mạnh, từ vị trí thế lực lớn nhất nhì Vô Tận hải từ từ xuống dốc.

Nhưng cho dù như thế, Tam Thần Giáo ở Viên La hải vực vẫn vững vàng chèn ép được Đông Phương gia và Cổ gia.

Đến khi trong tay Nhật Thần Đường Uyên Nam đời này, thế lực của Tam Thần Giáo lại bắt đầu dần hồi phục, lần nữa bước vào hàng ngũ các thế lực đứng đầu Vô Tận hải, trở thành một trong những thế lực khiến cho người khác không dám xem thường.

Tổng giáo của Tam Thần Giáo trước kia phân thành ba hòn đảo lần lượt là Nhật Nguyệt Tinh, ba hòn đảo tạo thành hình tam giác, cách nhau chỉ có mấy chục dặm.

Nhật đảo, Nguyệt đảo, Tinh đảo chính là ba nơi tu luyện của Nhật Nguyệt Tinh tam thần, xưa nay luôn là thánh địa của Tam Thần Giáo, chỉ có những đệ tử trung tâm của giáo phái mới có tư cách lên đảo khổ tu.

Nhưng vì nhiều năm như thế mà Nguyệt thần, Tinh thần chưa từng xuất hiện, địa vị của Nguyệt đảo và Tinh đảo trong Tam Thần Giáo dần dần không bằng Nhật đảo. Cho nên những năm gần đây trung tâm quyền lực của Tam Thần Giáo cũng đặt luôn ở Nhật đảo. Còn Nguyệt đảo và Tinh đảo trở thành cấm địa, không cho phép người không liên quan tự ý bước vào.

Cho đến năm năm trước, Nguyệt đảo bỗng lại dần có sức sống, ánh trăng chiếu rọi khắp đảo, một vài giáo đồ của Tam Thần Giáo thân mang Võ Hồn Nguyệt hệ cũng bắt đầu được phép đi đến Nguyệt đảo.

Bên ngoài luôn có một lời đồn nói rằng tiền bối của Nguyệt hệ trong Tam Thần Giáo đã trở về trên Nguyệt đảo, vị tiền bối này có thể đăng đỉnh Nguyệt Thần vinh quang tối cao.

Nhưng lời đồn rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, ngay cả rất nhiều giáo đồ của Tam Thần Giáo cũng chưa từng nhìn thấy vị tiền bối trong truyền thuyết kia trở về, người của thế lực khác tất nhiên càng không thể biết được.

Hôm nay, Hỏa Kỳ Lân toàn thân cuồn cuộn ngọn lửa đột nhiên hạ xuống Nguyệt đảo.

Đêm nay trăng mờ gió lớn, khiến ngọn lửa của Hỏa Kỳ Lân rất dễ thấy, trên mình nó có một nam tử mặc áo xanh, trên y phục còn có hoa văn mặt trời rực rỡ, dáng vẻ ung dung tiêu sái cùng Hỏa Kỳ Lân chầm chậm đáp xuống.


Minh Nguyệt trì trên Nguyệt đảo.

Hồ nước màu trắng ngà có linh khí nồng đậm như sương mù mênh mông lượn lờ, giữa hồ nước bỗng có một ngôi đình nhỏ bằng ôn ngọc nổi lên trên mặt nước. Hỏa Kỳ Lân đáp xuống, người nam tử mặc áo xanh có vẻ mặt cung kính khẽ khom mình, nhỏ giọng gọi:

- Nguyệt tổ!

Sương mù linh khí như có sinh mệnh bỗng tụ lại về phía tòa đình do ôn ngọc tạo nên, sương mù bên trong như mộng như ảo, ánh trăng rực rỡ chiếu xạ ra, chiếu rọi khung cảnh hơi u ám xung quanh, khiến cho cả vùng đất này như được đắm mình trong ánh trăng mát rượi.

Một bóng hình xinh đẹp yểu điệu mảnh mai, toàn thân được bao phủ trong ánh trăng mông lung, mặc một chiếc váy dài trắng tinh không phải làm từ tơ tằm, cũng phải từ vải gấm, mà giống như áng mây trắng trên trời, mây khói phất phơ như mộng như ảo làm nổi bật lên bóng hình mờ ảo tựa như tiên nữ như nữ thần, khiến cho người ta có cảm giác tuyệt đẹp đến mức không chân thực.

Ánh trăng như ôn ngọc phát ra từ tà váy như ráng mây của nàng ta, tựa những điểm sáng nhỏ, lại tựa như những hạt mưa thủy tinh rơi nhỏ giọt xuống dưới chân ngôi đình, phát ra tiếng rơi lanh lảnh.

- Ngươi tới làm gì?

Giọng nói êm tai nhưng lạnh lùng của nàng chậm rãi truyền ra, nhưng hình như lại hơi khó chịu

- Không phải đã nói rồi sao, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền sự thanh tu của ta.

- Có chuyện...

Nhật Thần Đường Uyên Nam của Tam Thần Giáo hơi ngập ngừng, chần chừ một lát mới nói:

- Cao thủ của các thế lực ở Vô Tận hải lúc này đã tụ tập ở Nhật đảo để cùng bàn bạc đại kế đối phó Ma nhân. Thủ lĩnh của một số thế lực cũng nghe nói ít nhiều tin tức Nguyệt tổ trở về nên có lòng muốn gặp ngài, không biết Nguyệt tổ nghĩ sao?

- Không gặp.

Nữ tử đó không chút khách khí, lạnh nhạt nói:


- Ta đang ở thời điểm mấu chốt của Thiên Vị đỉnh cấp, cách cảnh giới Thông Thần chỉ có một bước. Trước khi Ma nhân tấn công tới ta cần phải tranh thủ thời gian, toàn lực đột phá cửa ải này, không có thời gian lãng phí với bọn người rảnh rỗi đó.

- Nguyệt tổ, lúc Hỏa Kỳ Lân trở về, nói phát hiện được khí tức của... Tinh Thần Võ Hồn trên người một tên tiểu tử Dương gia, tiểu tử đó không bao lâu nữa sẽ đến Nhật đảo, ngài có muốn?

Đường Uyên Nam do dự một lúc lại nói.

- Tinh Thần Võ Hồn của Âu Dương Trì...

Nữ tử kia tỏ ra hơi kinh ngạc, khuôn mặt sửng sốt một lúc mới chầm chậm gật đầu

- Nếu hắn đến đây mà ngươi thật sự phát hiện ra Tinh Thần Võ Hồn của Tam Thần Giáo trong thân thể hắn thì mang hắn tới Nguyệt đảo gặp ta. Ngoài ra, những người khác ta đều không gặp.

- Vâng.

Đường Uyên Nam gật đầu, lại thỉnh giáo nàng ta chân ý một vài bí pháp cổ xưa của Tam Thần Giáo một lúc mới cung kính rời đi.

Nhật đảo của Tam Thần Giáo có bóng người lắc lư, trên các tòa lầu cao đỏ thẫm được điêu khắc các loại hoa văn mặt trời nóng rực bằng đá, lúc nào cũng có thể thấy rất nhiều Võ Giả ăn mặc không giống nhau, hiển nhiên đến từ các thế lực khác nhau.

Nhật đảo không biết vì nguyên nhân gì mà ánh mặt trời luôn rất gắt. Dường như hòn đảo này cách mặt trời gần nhất trong số tất cả hòn đảo của Vô Tận hải nên trên đảo vô cùng nóng bức. Nơi đây giống như rừng rậm nhiệt đới, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những bụi cây um tùm đa loài đa dạng.

Rất nhiều Võ Giả đến từ các hải vực khác sau khi đến đây đều rất khó chịu, người nào cũng cởi áo tháo dây lưng, bỏ hết áo mũ dày cộm ra để ngăn cái nóng trên đảo.

Rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp của Âm Dương Động Thiên còn mặc lụa mỏng hoặc là để trần cánh tay, eo thon và chân, để lộ ra đường cong duyên dáng. Những thiếu nữ này đa số đều tu luyện thuật Âm Dương Hỗ Bổ, những đôi mắt long lanh mọng nước cực kỳ quyến rũ người khác khiến cho những nam Võ Giả qua lại trên đảo càng nóng nực hơn, ngọn lửa trong lòng cũng cháy bừng lên.

Dù trên hòn đảo nóng rực nhưng cũng có một số người vẫn mặc trang phục dày như trước. Dưới ánh mặt trời hừng hực chói chang vẫn giữ bộ dạng âm trầm, khiến cho trong lòng người khác phải rét lạnh.


Giáo đồ của Thi Thần Giáo chính là loại người này.

Đệ tử của Thi Thần Giáo khống chế thi nô tạm thời cư ngụ ở phía nam Nhật đảo, làm cho nơi đó trở nên âm u, Võ Giả còn chưa tới gần đã nơi này đã có thể cảm thấy một luồng hàn khí tạt vào mặt, không kềm được run rẩy toàn thân.

Trong một thạch thất màu đỏ tươi, Doãn Hải trưởng lão Thi Thần Giáo với hai mắt màu xanh sâu thăm thẳm, một cánh tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt một quan tài âm mộc lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Bên trong thạch thất có đặt hai quan âm mộc bằng nhau, hai quan tài âm mộc này đều được phong kín nhưng bên trong lại tràn ra ngoài thi khí nhạt, hai cánh tay gầy khô của Doãn Hải nhanh chóng hút lấy thi khí từ bên trong quan tài âm mộc tràn ra, thu thi khí vào ống tay áo, không để sót một chút thi khí nào.

"Két két!"

Hai tiếng vang phân biệt từ bên trong hai quan tài âm mộc cùng phát ra một lúc, tinh thần Doãn Hải bỗng nhiên chấn động, sắc mặt khẽ biến.

Hai Thiên thi này thuộc về hắn, do hắn bắt lại từ chỗ chôn xác số 93, sau khi tế luyện lại thì không còn biểu hiện khác thường nào, không còn chút dao động cảm xúc nào nữa, dường như đã thật sự trở lại thành Thiên thi bình thường có thể hành động nghe theo lệnh Khống Thi Thuật của hắn.

Nhưng mà hắn vĩnh viễn không quên được sự kháng cự của hai Thiên thi này chống lại hắn, không quên được khó khăn lúc hắn bắt lại hai Thiên thi vào năm năm về trước.

Năm năm trước, hai Thiên thi này của hắn đột nhiên chạy ra khỏi bãi chôn xác một cách quái lạ, nghe theo mệnh lệnh của người ngoài mà đại khai sát giới đệ tử của Thi Thần Giáo tại bãi chôn xác số 93. Đến lúc hắn đến bãi chôn xác đó thì hai Thiên thi này ngay cả hắn cũng không bỏ qua, một lòng muốn vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của hắn, thi triển linh hồn chống cự mạnh mẽ lại hắn.

Nếu không có bí pháp quỷ dị của Thi Thần Giáo, nếu không phải hắn đã sớm hạ ấn ký khống thi đặc biệt của hắn vào trong thân thể hai Thiên thi này thì nói không chừng hắn cũng không thể khống chế được hai Thiên thi này.

Nhưng mà đến khi hắn khống chế lại được Thiên thi, sau khi tế luyện lại thì hai bộ Thiên Thi mời khôi phục như bình thường, không còn bất cứ cảm xúc khác thường nào.

Năm năm trước, biến cố liên quan đến hai Thiên thi này không ai có thể nói rõ, đến nay vẫn còn là câu đố chưa giải đáp được.

Chỉ có bản thân Doãn Hải mơ hồ cảm thấy hai Thiên thi này có lẽ dưới tình huống không ai hay biết đã âm thầm mở ra một tý thần trí, dần dần tiến hóa thành Thi bương.

Đáng tiếc không biết vì nguyên nhân gì, sự tiến hóa này vừa bắt đầu đã bị chết non.

Đã cách năm năm nhưng ngay đêm hôm trước, hắn dựa theo phương pháp mọi khi để rèn luyện Thiên thi thì lại lần nữa cảm ứng được hai Thiên thi này dường như có dao động cảm xúc.

Đến hôm nay, dao động cảm xúc của hai Thiên thi này đã cực kỳ rõ ràng, ý thức kháng cự lại hắn cũng đang không ngừng mạnh hơn.

"Két két!"


Lại là hai tiếng vang kỳ dị từ trong quan tài âm mộc truyền ra.

Sắc mặt Doãn Hải đột biến, ôm ngực hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ kiềm chế kháng cự của Thiên thi, sắc mặt âm trầm nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Rốt cuộc là chuyện gì, mới có 2355 năm, vốn còn chưa đạt tới thời gian tiến hóa thành Thi Vương, vì sao, vì sao lại như vậy...

- Trưởng lão!

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô nhỏ, sau đó một thanh niên nhỏ gầy khom lưng thậm thậm thà thậm thụt bước vào.

Doãn Hải nhíu mày, hai cánh cánh tay khô gầy dùng sức vỗ vào hai cỗ quan tài âm mộc, mấy trăm luồng thi khí từ bên trong quan tài âm mộc tràn ra bị hắn thu vào trong ống tay áo nháy mắt rót vào lại bên trong hai quan tài âm mộc đó.

Hai quan tài âm mộc lúc trước còn kêu két két bỗng nhiên yên lặng lại.

- Thăm dò được chưa?

Doãn Hải thu tay lại, sắc mặt âm trầm lẳng lặng nhìn thanh niên kia.

Thanh niên lắc đầu, tỏ ra vẻ hơi kinh sợ nói:

- Đại sư phụ của đệ tử đi hỏi hai vị hộ pháp Lý Trang, Sư Nguyệt Như của Âm Dương Động Thiên, bọn họ nói cũng không biết rốt cuộ tiểu tử năm xưa ở bãi chôn xác số 93 từ đâu đến. Nhưng mà, bọn họ nói nữ nhân đi cùng hắn hình như là tiểu thư của Hạ gia tên là Hạ Tâm Nghiên. :

- Hạ gia.

Doãn Hải lẩm bẩm một mình, sắc mặt liên tục biến đổi, hồi lâu sau mới gật đầu nói:

- Ngươi đi ra đi, chuyện mà ta dặn dò ngươi không được nói với bất cứ ai.

- Đệ tử hiểu.

Thanh niên kia sợ hãi lùi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui