Ba tên tộc nhân Thiên Mục tộc nhìn chàm chàm vào khối vẫn thạch dưới chân bọn họ, lão già cầm đầu vừa mở miệng đã hỏi bên trong có trưởng bối sư môn của hắn không...
Thạch Nham cười thầm trong lòng, hiểu được suy nghĩ của bọn hắn, biết bọn hắn ôn hòa như vậy không phải vì lê phép gì mà là do không biết bọn họ như thế nào.
Cúi đầu nhìn vẫn thạch dưới chân, vẻ mặt Thạch Nham cung kính, hơi khom người, sao đó ngẩng đầu ngạo nghễ: "Ngại quá, trưởng bối của ta còn đang tu luyện bên trong, không thể ra gặp các vị. Mong các vị lượng giải."
"Khách khí khách khí." Ánh mắt lão già cầm đầu lấp lánh, nhìn Thạch Nhâm thật lâu. Hắn thấy thần thái Thạch Nham kiêm ngạo, ra vẻ không sợ sệt gì thì thầm kinh hãi, càng thêm cẩn thận, nụ cười cũng ôn hòa hơn, khiêm tốn nói: "Để ta giới thiệu. Ta tên là Y Phu Lâm, bọn họ đều là ta sư đệ và sư muội, tên là Á Đương Tư và Mã Hi Toa, lần này chúng ta đang đi thăm lãnh địa của Long Tích tộc, không biết có cùng đường với hai người không?"
Khi hắn giới thiệu, nam tử trung niên Á Đương Tư và Mã Hi Toa đều mỉm cười, gật đầu với Thạch Nham và Áo Đại Lệ.
Hai người lén lút nhìn vào vẫn thạch dưới chân Ttiạch Nham, nội tâm cực kỳ kiêng kị. Bọn họ vẫn nhớ lời Y Phu Lâm nói, không dám mở ra chiến đoan, sợ làm cho "trưởng bối" của Áo Đại Lệ và Thạch Nham bên trong vẫn thạch nổi giận.
Hai người vừa nói chuyện, tốc độ vẫn thạch dưới chân Thạch Nham và Áo Đại Lệ dần nhanh hơn, càng lúc càng tiến sát đến hỏa tinh vân thuyền của Y Phu Lâm. Cứ thể này thì hai bên sẽ song song với nhau rất nhanh.
Khi Thạch Nham nóị chuyện, vẻ mặt Áo Đại Lệ rất lạnh lùng, chỉ nghe mà không nói gì. Nặng cực kỳ thông minh, chỉ nhìn một cái đã biết suy nghĩ của ba tên Thiên Mục tộc kia, làm ra vẻ ngạo mạn hơn cả Thạch Nham, mắt cũng không thèm nhìn bọn hắn.
Áo Đại Lệ càng tỏ vẻ khinh thường, mấy người Y Phu Lâm càng cẩn thận, càng cho rằng hai người có đảm bảo, lòng có chút sợ hãi, cân nhắc xem có nên chủ động tránh né không.
về việc linh hồn Y Phu Lâm bị thương thì hắn còn không dám nói ra, sợ rước lấy tai họa.
"Long Tích tộc?" Ngay khi Y Phu Lâm chuẩn bị chạy ra xa khỏi hai người thì Thạch Nham nhíu mày, đột nhiên bật cười nói: "Nói thật, trưởng bối của chúng ta khổ tu bên trong, giao việc di chuyển cho hai chúng ta. Chẳng qua..."
Nói đến đây, vẻ mặt hắn lúng túng nói: "Hai ta lần đầu tiên đến đây, vô ý thao tác sai lầm, bây giờ lạc đường mất rồi. Việc này trưởng bối của chúng ta cũng chưa biết, chúng ta đang rất lo lắng. Không biết Long Tích tộc mà các ngươi nói có ở gần đây không?"
Áo Đại Lệ thầm khen Thạch Nham cơ trí, cũng phối hợp, lộ ra vẻ u sầu, thở dài một tiếng, làm ra vẻ sợ bị trưởng bối trách mắng.
Ba tên Thiên Mục tộc nhìn nhau cười một cái. Mã Hi Toa, nữ nhân duy nhất trong ba người cười nhẹ nói: "Đúng vậy. Khu vực này là nơi nhị đại tiền bối Long Tích của Long Tích tộc đang ăn. vẫn thạch lưu bên cạnh chúng ta chính là thức ăn của hắn. Khi hắn ăn, hắn sẽ hấp thu vẫn thạch xung quanh vào bụng, tăng cường lực lượng bản thân. Khi hắn ăn xong thì Long Tích sẽ thức tỉnh một thời gian, tộc nhân đời ba của Long Tích tộc sẽ tổ chức ăn mừng Long Tích thức tỉnh, lấy rất nhiều kỳ bảo trong tộc ra bán. Lần này chúng ta tới ấy là thử xem có tìm được lại tài liệu cần thiết cho việc tu luyện không."
Lời của Mã Hi Toa làm cho Thạch Nham và Áo Đại Lệ rung động. Nhị đại tiền bối Long Tích của Long Tích tộc ăn mà lại hình thành được vẫn thạch lưu, hấp thu mấy vạn vẫn thạch vào bụng. Người này rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ cũng là thái sơ sinh linh?
"Long Tích đó là thái sơ sinh linh sao?" Áo Đại Lệ hỏi.
Y Phu Lâm nhìn hai người đầy quái dị, sờ sờ cằm, bỗng nhiên hỏi: "Chắc các ngươi đến từ Hoang vực, đúng không?"
"Hoang vực?" Áo Đại Lệ kinh ngạc, không hiểu Y Phu Lâm đang nói gì.
Vẻ mặt của Y Phu Lâm đầy ngạc nhiên: "Chẳng lẽ trưởng bối của các ngươi không nói cho các ngươi biết về những thứ cơ bản trong hư vô vực hải này?"
Mặt Áo Đại Lệ lộ vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng: "Chúng ta vừa đến thì mấy lão gia hỏa này đã trốn vào bên trong khổ tu, nói sau khi đến nơi sẽ giải thích. Bọn hắn chỉ chỉ cho chúng ta phương hướng rồi trốn mất, đều là do mấy lão gia hỏa không chịu trách nhiệm này!"
Nàng ta chà chân, đạp cho vẫn thạch phía dưới nát ra, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Sắc mặt ba tên Thiên Mục tỊộc đều thay đổi, cực kỳ kiêng kị "bọn hắn" mà Áo Đại Lệ nói. Nói'Vậy thể hiên cường giả bên trong vẫn thạch không chỉ có một người, lại nhìn thái độ không hề cung kính của Áo Đại Lệ thì hiển nhiên là rất được sủng ái. Điều này làm cho bọn họ càng thêm kinh hãi.
"Thì ra là vậy." Y Phu Lâm kinh ngạc, thấy hai bên sắp sửa tiếp cận thì chắp tay nói: "Nếu không ngại thì ta có thể giải thích trước cho các ngươi, như vậy thì trưởng bối của các ngươi đỡ phải giải thích."
Áo Đại Lệ làm ra vẻ lạnh lùng, nói: "Vậy cảm ơn các vị."
"Không cần khách khí." Y Phu Lâm cười cười, giải thích: "Bình thường thì sinh linh hoạt động trong hư vô vực hải có ba loại. Loại thứ nhất, ví dụ như là Long Tích tộc thì đời tổ tiên đầu tiên là thái sơ sinh linh, tên là Tích. Thái sơ sinh linh chân chính, tên đều chỉ có một chữ cổ văn. Đời thứ hai tên đều có hai chữ, Long Tích chính là đời thứ hai. Đời thứ ba, sau Long Tích thì được gọi là Long Tích tộc. Dù là Long Tích hay Long Tích tộc thì đều là đời sau của thái sơ sinh linh Tích, đây chính là loại sinh linh đầu tiên."
"Loại thứ hai thì giống như người Thiên Mục tộc chúng ta, tiền bối không phải là thái sơ sinh linh, mà là một sinh linh cấp cao sinh ra sau thời thậpếơ. Đương nhiên, có khả năng trong huyết mạch của chúng ta có một chút ấn ký của thái sơ sinh linh, thế nhưng cũng không quan trọng. Chúng ta được coi như là một sinh mệnh của thời đại mới."
"Loại thứ ba..."
Nói tới đây, Y Phu Lâm tạm dừng một chút, cười nói: "Chính là các ngươi. Các ngươi là sinh mệnh do thái sơ sinh linh tạo ra, dùng lực lượng cường đại của thái sơ sinh linh, thấu hiểu chân lý sinh mệnh, kích phát sinh mệnh ước số và thiên địa ba động, tạo ra sinh mệnh mới. Bởi vì các ngươi là do thái sơ sinh linh tạo ra, linh hồn sinh ra sẽ ở trong vực giới của thái sơ sinh linh, mệnh cách phải chịu chế ước của nó. Trừ phi các ngươi giết chết người tạo ra mình, hoặc là luyện hóa được nó, nếu không trong linh hồn của các ngươi sẽ có một dòng nô ấn, bị người tạo ra các ngươi ước thúc."
"Nói vậy thì trong ba loại sinh linh kia thì chúng ta là loại bị kỳ thị nhất, là loại kém nhất?" Áo Đại Lệ nghiến răng.
"Không không không!" Y Phu Lâm lắc đầu, giải thích rất nghiêm túc: "Sinh linh như các ngươi có thể tu luyện đến một cảnh giới cực kỳ cao thâm đáng sợ, sinh mệnh cũng có thể tiến hóa vô hạn. Thậm chí trong loại sinh linh này cũng có nhứng người vô cùng đáng sợ, có thể giết ngược người tạo ra, hoặc là thaỵ thể nó hoàn toàn. Đương nhiên, trước khi thành công thì các ngươi chắc chắn sẽ bị ước thúc, chẳng qua chỉ có người tạo ra các ngươi mới có thể làm vậy, ngoài ra thì không ai có năng lực này."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Cả ba loại sinh linh khi tu luyện đến tận cùng, đạt tới trình tự sinh mệnh cao thâm thì cũng không có gì khác nhau nhiều lắm. Trong loại sinh linh của các ngươi có rất nhiều người siêu việt, không kém so với hai loại sinh linh khác. Nếu các ngươi có thể giết ngược kẻ tạo ra mình thì các ngươi sẽ càng lợi hại hơn." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Y Phu Lâm giải thích, làm cho Thạch Nham, Áo Đại Lệ ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ.
Đi tới hư vô vực hải, nhìn thấy tộc nhân của Thiên Mục tộc, nghe thấy những gì hắn nói thì bọn họ càng nhận thức rõ ràng hơn về vận mệnh trong vũ trụ mênh mông. Trước khi ở trong tinh vực của Hoang, bọn họ giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ sống trong một cái giếng cạn, không biết vũ trụ chân chính rộng lớn thế nào.
Thế nhưng bây giờ bọn họ đã hiểu ra một chút, biết được huyền diệu.
"Làm sao ngươi biết chúng ta đến từ Hoang vực? Ở đây có cách phân chia nào?" Lần này là Thạch Nham hỏi.
Y Phu Lâm cũng không kinh ngạc hai người không biết gì, nói: "Ngôn ngữ các ngươi sử dụng tồn tại trong ký ức lạc ấn của ta, là ngôn ngữ của Hoang vực. Hoang vực là vực giới của thái sơ sinh linh Hoang. Trước kia cũng từng có sinh linh Hoang vực các ngươi tiến vào vực hải, do đó ngôn ngữ của các ngươi lưu truyền đến bây giờ."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Bên ngoài hư vô vực hải có rất nhiều vực giới giống như Hoang vực, cũng có vực giới độc lập chân chính, hình thành từ khi vũ trụ mới bắt đầu. Trong hư vô vực hải có rất nhiều vực môn, có thể trực tiếp tiến vào vực giới. Ba loại sinh linh mà ta vừa nói cho ngươi, đa số aều sống ở vực giới bên ngoài hư vô vực hải, cũng có một số sống ờ bên trong này. Giống như Long Tích tộc vậy, họ sống ở bên trong hư vô vực hải."
"Nói vậy thì hư vô vực hải chính là trung tâm của vực giới? Vực giới bên ngoài giống như những thế giới độc lập bất đồng, đều quay xung quanh hư vô vực hải?" Áo Đại Lệ kinh ngạc.
Y Phu Lâm gật đầu: "Đúng là như vậy. Hoang vực của các ngươi là vực giới do thái sơ sinh linh Hoang tạo ra, không khác gì với vực giới chân chính cả. Cho dù Hoang có biến mất thì vực giới đó vẫn tồn tại bất diệt như cũ. Đương nhiên, vực giới của Thiên Mục tộc chúng ta không phải do thái sơ sinh linh tạo ra mà hình thành sau hàng tỉ năm trong vũ trụ. Vực giới bên ngoài, thật ra tuyệt đại đa số đều hình thành tự nhiên, vực giới do thái sơ sinh linh tạo ra là cực kỳ ít, cũng an toàn hơn rất nhiều. Thật ra các ngươi cũng coi như cực kỳ may mắn, có thể xuôi chèo mát mái tu luyện đến cảnh giới như vậy, trưởng thành trong yên ấm. Trong vực giới của chúng ta có không ít người hâm mộ các ngươi."
"Hâm mộ chúng ta?" vẻ mặt Áo Đại Lệ kỳ quái.
"Đương nhiên là hâm mộ." Lần này là Mã Hi Toa nói, ánh mắt nàng ta lộ vẻ ảm đạm: "Gia tộc của ta sống trên một tinh thần ở vực giới của chúng ta. Khi ta sinh ra, cùng đời với ta có hàng trăm người, bây giờ chưa đến ngàn năm đã chết mất hai phần ba, tất cả đều do tu luyện ở bên ngoài, bị thiên uý của tự nhiên diệt sát."
"Nguy hiểm khắp nơi như vực hải này?" Thạch Nham hoảng sợ.
"Đương nhiên không biển thái như thế này. Nếu bọn họ sống ở đây thì đã sớm chết sạch rồi, không thể còn lại một phần ba được. Vực giới của chúng ta tuy không nguy hiểm như ở đây, thế nhưng cũng không an toàn, khắp nơi là gió lốc, gió xoáy diệt hồn. Chúng ta muốn tu luyện thì phải mạo hiểm, tử vong là chuyện rất bình thường." Mã Hi Toa nói.
"Vực giới bên ngoài hư vô vực hải này, đại đa số đều giống như vực giới của Thiên Mục tộc chúng ta, vô cùng nguy hiểm. Chỉ có trải qua vô số khảo nghiệm bên trong vực giới, đột phá đến cảnh giới nhất định thì mới có tư cách vào đây, di chuyển trong hư vô Vực hải này." Á Đương Tư trầm mặc từ đầu đến cuối, lúc này cũng cảm thán một câu.
Thạch Nham, Áo Đại Lệ yên lặng nghe. Đến tận bây giờ bọn họ cuối cùng cũng biết được về hư vô vực hải, biết được sự kỳ lạ của nơi đây, biết trong vũ trụ mênh mông này có rất nhiều vực giới, đều ở bên ngoài hư vô vực hải.
Nơi này là trung tâm củà vô số vực giới, là nơi thần bí thu hút vô số cường giả sinh linh cấp cao đến thăm dò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...