Tuyệt Âm Cốc.
Trâu Tử Hạc bay lên không trung, phóng ra thần thức, kéo dài ra bốn phương tám hướng, bản thân hắn cũng dần dần rời xa Tuyệt Âm Cốc.
Vẻ mặt Bắc Minh Thương dữ tợn, mới chuẩn bị liều chết liều sống với Xích Tiêu, lại đột nhiên phát hiện Trâu Tử Hạc lặng lẽ bay lên trời.
Tâm niệm khẽ động, hắn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở không gian kỳ dị kia, cũng biết có lẽ Thạch Nham ở cách đó không xa.
"Xích Tiêu sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi."
Bắc Minh Thương cắn răng, vẻ mặt âm lệ, nhưng không có ra tay nữa, thu hồi Cực Hàn Băng Diễm, hắn cũng bay lên trời, phóng ra thần thức của mình, tìm kiếm tung tích của Thạch Nham.
"Âm Khuê, Cưu Sơn, hai người các ngươi tách ra, đi ra bên ngoài đầm lầy Tử Tịch tìm người. Nhớ rõ, nếu nhìn thấy Thạch Nham, không được giết ngay, ta muốn hắn sống." Bắc Minh Thương lơ lửng giữa không trung, dùng giọng nói lạnh lẽo thấu xương quát.
Âm Khuê, Cưu Sơn không nói lời nào, lập tức phân tán ra rời khỏi Tuyệt Âm Cốc.
Trong nhất thời, một Tuyệt Âm Cốc to như vậy, chỉ còn lại có Xích Tiêu, Trảo Kỳ và đoàn người Tả gia, còn có Mục Ngữ Điệp và Địch Nhã Lan vẻ mặt hoảng hốt.
"Sư phó." Tả Thi trừng mắt Xích Tiêu, "Lúc đi, Thạch gia gia nhờ người chiếu cố Thạch Nham mà, người sẽ không định giả bộ hồ đồ chứ?"
Vẻ mặt Xích Tiêu bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài một tiếng, "Ta đã muốn ngăn cản Bắc Minh Thương, nhưng bây giờ có hai Thiên Vị cường giả đều muốn tiểu tử kia chết, ta mạnh mẽ ra mặt, sẽ đối mặt với hai Thiên Vị cường giả. Nhất là, hai người này đang trong trạng thái phẫn nộ cực độ, lúc này ta nhúng tay, sợ là..."
"Sư phó, chẳng lẽ người lại sợ bọn họ?" Tả Thi ngửa đầu, hừ hừ nói.
"Tiểu Thi." Ngô Vận Liên bỗng nhiên lên tiếng, thở dài: "Xích Tiêu tiên sinh cũng là do bất đắc dĩ, lấy thực lực của tiên sinh, mặc dù đối mặt với Thiên Vị cường giả, cũng có thể ung dung rời đi. Nhưng tiên sinh là đang lo lắng chúng ta à, chẳng lẽ con còn không rõ?"
Tả Thi sửng sốt, hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Nhưng Thạch Nham làm sao bây giờ, nếu hắn chết, Thạch gia gia nhất định sẽ thương tâm chết mất."
"Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tự cầu phúc thôi." Lông mày Ngô Vận Liên nhíu chặt, lắc lắc đầu, rất nghi hoặc: "Làm sao có thể? Tiểu tử Thạch Nham kia sao có thể giết chết Bắc Minh Sách chứ? Bắc Minh Sách có được Song Võ Hồn, hơn nữa có cảnh giới Bách Kiếp, rốt cuộc sao lại như thế?"
Vẻ mặt Xích Tiêu cũng khó hiểu, trong lòng lại âm thầm đoán có thể là bởi vì không gian kỳ dị kia.
Ở bên trong, lúc cuối cùng khi hắn đi ra, rõ ràng nhìn thấy một cột sáng từ trên trời chiếu lên người Thạch, cột sáng khiến thân thể Thạch Nham hư không biến mất, hắn hoài nghi tất cả biến hóa đều có liên quan tới không gian kỳ dị kia.
"Ồ."
Xích Tiêu thở nhẹ một tiếng, đột nhiên biết được chuyện gì, kinh hãi nói: "Nếu ở đó có bảo vật gì, khẳng định sẽ bị tiểu tử kia chiếm được, Bắc Minh Thương vả Thiên Vị cường giả kia vội vã đi tìm Thạch Nham như vậy, khẳng định còn có nguyên nhân này."
"Xích Tiêu, ta có việc đi trước. Từ hôm nay trở đi, ân oán của ngươi và ta xóa bỏ." Nhưng vào lúc này, Trảo Kỳ đột nhiên chào Xích Tiêu, đột nhiên không nói nữa, vội vàng bay ra ngoài Tuyệt Âm bình địa.
"Trảo Kỳ." Xích Tiêu hét lớn một tiếng.
"Có chuyện gì?" Trảo Kỳ quay đầu, không kiên nhẫn nói.
"Ta biết ngươi có suy nghĩ gì." Xích Tiêu cau mày, thản nhiên nói: "Nếu ngươi thật sự có thể tìm được Thạch Nham, có được thứ gì đó, nhưng hy vọng ngươi có thể nể mặt, không nên lấy tính mệnh của hắn."
Bên ngoài đầm lầy Tử Tịch các loại thực vật rậm rạp, đầm lầy và chướng khí độc không chỗ nào không có, hơn nữa còn có rất nhiều Võ Giả ở trong đó mạo hiểm, cho dù là Bắc Minh Thương và Trâu Tử Hạc muốn tìm được Thạch Nham, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, Trảo Kỳ thì lại khác.
Hắn là chủ nhân bên ngoài đầm lầy Tử Tịch, có thể tùy ý đi lại bên trong đầm lầy, có thể khống chế chướng khí độc, đám yêu thú bên ngoài cũng nghe lời hắn.
Nếu nói ai có khả năng tìm được Thạch Nham nhanh nhất, chắc chắn chính là Trảo Kỳ.
"Nếu tiểu tử kia thành thật, ta sẽ không khiến hắn chịu đau khổ nào." Trảo Kỳ khà khà cười lạnh, "Nhưng mà, nếu hắn không biết điều, ta cũng sẽ không khách khí. Xích Tiêu, chuyện này không liên quan tới ngươi, tốt nhất ngươi không nên nhúng tay, cừu hận của hai Thiên Vị cường giả cũng không phải dễ chơi, ngươi muốn đồ đệ ngươi còn sống, cũng đừng quản sự sống chết của tiểu tử kia."
Nói xong, Trảo Kỳ đột nhiên bay đi, nhoáng một cái đã không còn tung tích.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đêm khuya, bầu trời đêm trải đầy sao, ánh trăng sáng tỏ.
Phía Đông đầm lầy Tử Tịch, trong cành lá rậm rạp của gốc cổ thụ che trời.
Thạch Nham bình tĩnh, kinh ngạc nhìn ngôi sao đầy trời, trong ánh mắt lóe ra nhiều điểm dị quang, thần bí khó lường.
Ở bên trong không gian kỳ dị kia, tinh thần quang trụ từ trên trời giáng xuống, bắn lên trên người hắn, trực tiếp đưa hắn từ không gian kỳ diệu kia ra ngoài, đi tới chỗ này.
Rơi xuống đến chỗ này, chỉ nhìn chướng khí độc cách đó không xa, còn có đầm lầy ở khắp nơi, hắn lập tức phán đoán ra nơi này là bên ngoài của đầm lầy Tử Tịch.
Lúc mới đi ra vẫn là ban ngày, Thạch Nham lần lượt kiểm tra ngực, lại phát hiện trái tim ngoại trừ thêm nhiều tinh điểm, hình như cũng không có dị thường khác, hắn chỉ mơ hồ có thể cảm giác được tinh quang mỏng manh từ trên trời rót xuống, chậm rãi hội tụ ở trái tim hắn.
Đó là lúc ban ngày.
Đêm đến, khi từng ngôi sao đầy trên trời lấp lánh, trái tim Thạch Nham giống như có được sinh cơ gấp mười lần, nhưng ngược lại tần suất đập lên càng thong thả hơn.
Nhưng mà, lực lượng tinh không của tinh thần chi lực , lại từ bầu trời sao mênh mông bay vụt xuống dưới, lặng lẽ chảy vào thân thể hắn, rót vào trái tim hắn, tinh thần chi lực ban đêm mạnh hơn nhiều so với ban ngày.
Điểm này, hắn có thể cảm nhận được rõ.
Hắn có thể cảm giác được rất rõ từ trên bầu trời đầy sao, truyền ra từng chút tinh thần chi lực mỏng manh, nhưng tinh thần chi lực kia mắt thường lại không nhìn thấy, tinh thần chi lực không có ngưng luyện thành tinh thần quang điểm, nhỏ yếu hơn trăm lần, cho nên không nhìn thấy ánh sáng, nhưng thật sự tồn tại.
Hắn không cần làm cái gì, ngay cả tâm thần cũng không động, bất luận là ban ngày hay là đêm tối, trái tim hắn đều hấp thu tinh thần chi lực cuồn cuộn không dứt, chẳng qua ban ngày hấp thu ít, ban đêm hấp thu nhiều mà thôi.
Thạch Nham không biết làm thế nào vận dụng tinh thần chi lực bên trong trái tim, hắn từng thử thúc dục nhưng lại phát hiện không tìm thấy phương pháp lấy ra lực lượng ngôi sao ở trái tim.
May mà biến hóa ở trái tim, hình như không có gì ảnh hưởng đến hắn, hắn không cần làm bất cứ chuyện gì, trái tim cũng sẽ hấp thu tinh thần chi lực, sẽ không để hắn phí công.
Bởi vậy, tò mò một thời gian, Thạch Nham cũng tạm thời không để ý tới biến hóa của trái tim nữa.
Sở dĩ hắn muốn giết Bắc Minh Sách, là vì tinh khối kia chỉ có một, Bắc Minh Sách muốn, hắn cũng muốn.
Khi hắn biểu hiện ra thực lực, hắn và Bắc Minh Sách càng chỉ có một người có thể sống sót.
Thạch Nham hiểu, Bắc Minh Sách chính là gia chủ tương lai của Bắc Minh gia, tâm ngoan thủ lạt, mưu tính sâu xa, sau khi biết hắn mới có cảnh giới Nhân Vị lại có được lực lượng như thế, Bắc Minh Sách cũng sẽ không tính để hắn sống, cho dù là không động thủ trong không gian kỳ dị, sau khi ra ngoài, Bắc Minh Sách cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp giết hắn.
―― Bắc Minh Thương bên ngoài cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Bọn họ là vì tương lai của Bắc Minh gia, vì bá nghiệp trăm năm tương lai của Bắc Minh gia sớm diệt trừ hậu hoạn.
Hắn có giết Bắc Minh Sách hay không, Bắc Minh Sách đều sẽ không bỏ qua hắn, tình hình như thề thì còn cần cân nhắc cái gì?
Khi giết Bắc Minh Sách, sau khi huyệt đạo hấp thu lực lượng tiêu cực của Bắc Minh Sách, đáy lòng hắn cũng có ý niệm hiếu sát, thô bạo.
Nhưng mà, khi tinh thần quang trụ kia chiếu lên trên người hắn, đủ loại cảm xúc tiêu cực xuất hiện ở đáy lòng hắn, nháy mắt đã bị gột rửa sạch sẽ, khiến hắn thoát khỏi lo lằng không khống chế được mình.
Sau khi huyệt đạo tinh lọc tinh khí toàn thân Bắc Minh Sách, lúc trời chập tối đã tràn ra lực lượng kỳ dị, nhưng lực lượng kỳ dị này, lại rót hết vòa chỗ trái tim hắn hắn, cùng vô số tinh thần quang điểm nhỏ bé rót vào trái tim, khiến cho Thạch Nham thổn thức không ngớt.
Ngẩng đầu nhìn trời, nhìn chúng sao đầy trời, cảm thụ được lực lượng ngôi sao mỏng manh từ trên bầu trời đầy sao tràn ra, Thạch Nham lắc lắc đầu cười khổ, nhắm mắt lại cảm thụ một lát, sau khi phát hiện chung quanh không người mới từ trên cổ thụ leo xuống, tiếp tục đi về phía Đông đầm lầy Tử Tịch.
Thiên Vẫn thành ở vùng phía nam Thương Minh, hắn muốn trở về Thiên Vẫn thành, nên phải đi theo phía Nam, bây giờ hắn lại đi về phía Đông.
Mà phía Đông, lại là phương hướng đi Vô Tận hải.
―― hắn vốn không tính trở về Thương Minh.
Cho dù là Bắc Minh Sách và Mộc Huy không chết, bởi vì hắn chiếm được tinh khối, vài tên Thiên Vị cường giả bên trong Tuyệt Âm Cốc cũng sẽ không bỏ qua hắn, điểm này trong lòng Thạch Nham hiểu rõ.
Thạch gia tuy rằng là một trong ngũ đại thế gia Thương Minh, nhưng không có nổi một Thiên Vị cường giả, khó có thể che chở hắn.
Nếu hắn trở về Thạch gia, còn đưa tai nạn đến cho Thạch gia, bởi vì hắn có thể Thạch gia sẽ bị diệt môn. - .
Nếu hắn đến lúc này mất tích, hoặc là đi địa phương khác, ngược lại Thạch gia có thể thoát qua kiếp này.
Hắn biết rõ, hắn mới là mục tiêu chính của những người đó.
Từ trong miệng của Hạ Tâm Nghiên, hắn nghe nói không ít điều thần bí của Vô Tận hải, biết Vô Tận hải chính là trung tâm của rất nhiều Võ Giả tụ tập, so với Thương Minh, Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc lớn hơn không biết bao nhiêu lần, trong đó có vô số cường giả đương thời.
―― nơi đó mới là nơi đến của hắn.
Thừa dịp bóng đêm, thật cẩn thận thả ra tâm thần, âm thầm tìm hiểu động tĩnh chung quanh, Thạch Nham kiên định đi theo hướng Đông.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Vẫn không có."
phía Nam Tử Tịch đầm lầy, Bắc Minh Thương lạnh lùng, vẻ mặt âm lệ đáng sợ.
Cách đó không xa, Minh chủ Ám Minh Trâu Tử Hạc, cũng đằng đằng sát khí, "Mấy ngày nay, chúng ta đã lục tung khu vực chỗ này, Võ Giả và dong binh nào hoạt động ở khu vực này, đều bị chúng ta dùng thần thức điều tra qua, nhưng cũng không có phát hiện cái gì, chẳng lẽ tiểu tử kia không có trở về Thiên Vẫn thành?"
"Không trở về Thiên Vẫn thành..." Vẻ mặt Bắc Minh Thương bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Xem ra chúng ta phải đổi phương hướng, ta đi phía Đông, chính ngươi tự chọn đi."
Nói xong, Bắc Minh Thương đột nhiên bay đi, hướng vể phía Đông của đầm lầy Tử Tịch.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Tiểu thư, tên kia nếu ở Tử Tịch đầm lầy, chắc là sẽ ở phía Nam chứ? Nếu hắn không trở về Thiên Vẫn thành, khẳng định không có được sự che chở a." Bên cạnh một đầm nước phía Đông đầm lầy Tử Tịch, đại hán bên cạnh Hạ Tâm Nghiên nghi hoặc nói.
"Trở về Thiên Vẫn thành?" Hạ Tâm Nghiên nhếch miệng, "Đi về thì có ích gì? Thạch gia ngay cả Thiên Vị cường giả cũng không có, hắn trở về chẳng những không có được che chở, còn có thể mang về tai nạn cho Thạch gia. Nếu ta là hắn, đời này không có đạt tới cảnh giới Thiên Vị, tuyệt sẽ không trở về Thạch gia, hơn nữa cách Thạch gia càng xa càng tốt."
Hạ Tâm Nghiên nói như vậy, khom người ở bên đầm nước rửa mặt, sau đó mới đứng dậy nói: "Đi thôi, đi về hướng Đông, phía Đông vừa vặn cũng là phương hướng đi Vô Tận Hải, thật sự không tìm ra hắn, chúng ta lập tức trở về Vô Tận Hải."
"Hiểu rồi." Hai gã đại hán gật đầu nói.
"Ong ong ong."
Nhưng vào lúc này, từ trong ngực Hạ Tâm Nghiên, truyền ra một tiếng vù vù kỳ dị, khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ biến, không kềm được từ trong áo lấy ra một cái chuông gió, nàng chăm chú nhìn thoáng qua chuông gió, liền kinh hãi nói: "Tu La vương Tiêu Hàn Y sắp đến."
"A, Tu La vương sao lại đến đầm lầy Tử Tịch, hắn không phải đang ở Dương Hải sao?"
"Ta cũng không biết."
Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Nhưng mà cũng tốt, Tiêu Hàn Y có cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên, tu luyện lại là Huyết Sát Đạo trong Tu La Ngũ Đạo, thúc dục máu tươi giết người, hắn có thể có được lực lượng của cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên. Những Thiên Vị cường giả ở đầm lầy Tử Tịch, đều chỉ có cảnh giới nhất trùng thiên, Tiêu Hàn Y đến đây, những người đó cũng nên an phận, bằng không lấy tính tình của Tu La vương, những người đó sợ là phải thất bại thảm hại."
"Tam đại Tu La vương của Dương gia tất cả đều là tên điên, tiểu thư phải cẩn thận một chút, không cần phạm vào kiêng kị của hắn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...