Sát Thần Chí Tôn

- Ha ha, vi thần liền ở 《 Linh Dược thư》 khảo thi Giang Tiểu Hầu thoáng một phát.

- Mời chỉ giáo.

Giang Trần chắp tay.

- Tốt, đề thứ nhất, là vấn đề đào tạo Linh Dược. Xin hỏi, Phàm giai Cửu phẩm Linh Dược Tam Tiên thảo, lẽ ra là một cây ba cành, như Tam Tiên trên bầu trời. Vì sao thời điểm đào tạo, luôn xuất hiện tình huống một cây một cành, hoặc là một cây hai cành?

Người hiểu được đào tạo Linh Dược, đều âm thầm mắng giám khảo này, đề mục này cũng quá xảo trá đi à nha? Đề mục này, sợ là ngay cả giám khảo cũng không rõ ràng lắm?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đạo lý rất đơn giản, Tam Tiên thảo, chính là Linh Dược ba gốc tịnh đế. Nếu thời điểm trồng, hơi có chút lệch, làm cho một cây trong đó sai vị, nó sẽ thôn phệ hai gốc khác. Cho nên, đào tạo Tam Tiên thảo, cày cấy thổ nhưỡng, sử dụng linh tuyền, mảy may không thể phân biệt. Sai một ly, đi một dặm.

- Cái gì? Lại có chú ý như thế?

Giám khảo kia cẩn thận tưởng tượng, đột nhiên vỗ đầu một cái.

Advertisement

- Đúng vậy a, ta làm sao lại không nghĩ tới loại sự tình này chứ? Còn tưởng rằng là hạt giống có vấn đề. Theo ghi lại, rễ của Tam Tiên Thảo có chim ưng chi tính, có thể ăn đồng bào. Nguyên lai, không phải Tam Tiên thảo dài không ra ba gốc, mà là bị đồng bào cắn nuốt a!

Giám khảo kia mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, không khỏi nhiều ra vài phần bội phục.


- Ta khảo thi ngươi vấn đề luyện đan. Nếu như ngươi có thể đáp vấn đề này, ta cũng như Hoa lão, vì ngươi đảm bảo!

- Mời giảng.

Giang Trần không kiêu ngạo không tự ti, cũng không có bởi vì đối phương nhận lời, liền cuồng hỉ thất thố.

Advertisement

- Thời điểm luyện chế《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》, trong đó một loại tài liệu, có đôi khi dùng trứng Thủy Tâm trùng, có đôi khi dùng Băng Thiền dực. Vì sao luyện ra《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》, dùng Thủy Tâm trùng, lại không tới Thượng phẩm, dùng Băng Thiền dực, cũng không tới Thượng phẩm. Ta muốn hỏi là, đến cùng hai loại này, loại nào thích hợp luyện chế 《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》hơn?

Vấn đề này, cũng là vấn đề làm phức tạp hắn mấy mươi năm. Qua nhiều năm như vậy, hắn luyện chế 《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》, mười lần có chín lần là Trung phẩm, chưa đến Thượng phẩm.

Cái này để cho hắn một mực không có tiền lời gì, thậm chí có thời điểm còn thâm hụt tiền.

Giang Trần ở trong trí nhớ tìm tòi thoáng một phát, liền trả lời:

- Trứng Thủy Tâm trùng, Băng Thiền dực, tuy đều là tài liệu luyện chế 《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》, nhưng trên thực tế, đều không phải lựa chọn tốt nhất. Nếu như ngươi đổi dùng Mộng Linh Hàn Vũ Quả, có thể để xác suất luyện ra Thượng phẩm đan dược, tăng lên tới bảy tám phần.

- Vì sao?

Giám khảo kia khiêm tốn thỉnh giáo.

- Rất đơn giản. Bất kể là trứng Thủy Tâm trùng, hay là Băng Thiền dực, đều là linh vật có huyết nhục. Mà chủ tài liệu của《 Nhất Thần Hồi Khí Đan 》, sẽ bị huyết khí của hai linh vật này triệt tiêu mất một ít. Kể từ đó, ngươi có thể luyện chế ra Thượng phẩm đan dược mới là lạ. Ngẫu nhiên luyện chế ra một khỏa, cái kia là vận khí tốt. Mộng Linh Hàn Vũ Quả là thực linh, bản thân không có huyết khí, mà dược tính lại cùng chủ tài liệu phù hợp nhất. Kỳ thật mới là nhân tuyển tốt nhất.

- A...

Giám khảo kia há to mồm, thật lâu không nói nên lời. Đã qua một hồi, mới hướng Giang Trần hạ bái:

- Buổi sáng hiểu rõ, buổi chiều chết cũng được. Triệu mỗ ta cũng phục rồi.

Lập tức đi tới trước mặt Đông Phương Lộc nói:

- Bệ hạ, kẻ này ở phương diện Linh Dược tri thức uyên bác, viễn siêu lão hủ. Phần giải bài thi kia, vi thần có thể cam đoan, không phải là Giang Tiểu Hầu làm.

Ngừng lại một chút, Triệu giám khảo này lại bổ sung một câu:

- Hoàn toàn không thể so, một cái trên trời, một cái dưới đất.

Một người nói chuyện, khả năng sức nặng không đủ, hai người nói chuyện, cũng có khả năng là trùng hợp.


Nhưng mà, ba người nói chuyện, cái kia liền không có khả năng là trùng hợp.

Đã khảo thi qua ba giám khảo, đều đứng ra vì Giang Trần giải vây, đối với Giang Trần khen không dứt miệng, tình hình này, đã vượt qua mọi người đoán trước.

Thế cục, bắt đầu phát sinh biến hóa.

Vị giám khảo thứ tư, phụ trách 《 Võ học thư 》.

Ở khu vực này, Giang Trần càng thêm thành thạo, giám khảo kia liên tục hỏi ba vấn đề, đều bị Giang Trần nhẹ nhàng giải đáp.

Ba vấn đề này, đều thuộc về võ học bình chướng của giám khảo kia, đã hạn chế hắn rất nhiều năm. Trải qua Giang Trần giảng giải, lại để cho hắn có cảm giác rộng mở trong sáng.

- Bệ hạ, vi thần là người tập võ, dám dùng đầu người trên cổ vì Giang Tiểu Hầu đảm bảo. Nếu như trình độ của hắn qua không được trụ cột khảo hạch, vậy toàn bộ trẻ tuổi vương đô, chỉ sợ không người có thể qua.

Lời này, là nói rõ hơn, tuyệt hơn.

Mà vị giám khảo thứ tư này nói, nghe vào trong lỗ tai Long Đằng Hầu, lại làm sắc mặt hắn có chút trầm xuống. Đây là vẽ mặt sao? Nữ nhi của ta Long Cư Tuyết, chính là Tiên Thiên Thanh Loan thể, thiên phú kiến thức, chẳng lẽ sẽ thua tiểu tử này? Hừ, ngươi chỉ là một giám khảo, bái kiến các mặt gì của xã hội? Cũng dám nói bừa như thế?

Long Đằng Hầu rất không thoải mái.

Đỗ Như Hải lập tức nhảy ra ngoài:

- Bệ hạ, vi thần thân mang bệ hạ ủy thác, phụ trách Tiềm Long thi hội, cần cù chăm chỉ, chịu mệt chịu nhọc. Nhưng hôm nay, lại bị thiếu niên cuồng vọng này ẩu đả, xin bệ hạ phán đoán sáng suốt, vì lão thần làm chủ a.

- Bệ hạ, Giang Trần này, xem kỷ luật như không, mặc dù có chút tài hoa, nhưng nhiều lần phạm phải đại sự. Thần cho rằng, không thể bao che.

Long Đằng Hầu rốt cục đứng ra nói chuyện.


Hắn mở miệng, liền đại biểu cho thái độ của một nhóm người rồi.

Quả nhiên, quần thần trong triều, nhiều cái đi theo nhảy ra ngoài, nhao nhao khẩn cầu Đông Phương Lộc xử lý, dương uy quốc pháp!

- Các khanh, Giang Trần này, tài hoa hơn người, há sẽ đáp ra giải bài thi rắm chó không kêu như vậy? Ta lại muốn cử Đỗ khanh, nhanh chóng đi thăm dò một phen, phải chăng phía dưới có thế hệ bất tài, âm thầm động tay hay không?

Đông Phương Lộc đối với những kẻ hùng hổ dọa người kia bỏ qua. Lời nói này, chẳng khác gì là công nhiên bảo hộ Giang Trần.

Long Đằng Hầu đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến một thanh âm.

- Không cần tra xét! Chân tướng, Bổn công chúa đã điều tra ra.

Ngay lúc này, Câu Ngọc công chúa một thân áo giáp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đi đến.

Mà phía sau nàng, lại đi theo một đám hổ lang chi sĩ, hiển nhiên đều là Vương Cung cận vệ.

Mà trong tay cận vệ, thì trói chặt lấy mấy người.

Đỗ Như Hải vừa thấy mấy người kia, sắc mặt đại biến. Những kẻ này, đều là tâm phúc của hắn a. Chẳng lẽ những thứ này, thời khắc mấu chốt vậy mà chịu không được?

Còn có một trung niên phu nhân khoác trên vai kim ngân, phục trang đẹp đẽ, vẻ mặt dầu quang, tô son điểm phấn, không phải lão bà của Đỗ Như Hải thì là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui