Giang Trần có trí nhớ của kiếp trước, ở phương diện ngộ tính, lại một chút vấn đề cũng không có.
Đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Giang Trần cảm thụ gió sớm từ từ thổi tới, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Bất Diệt Linh Sơn này, đích thật là nơi tu luyện tốt.
Cho dù là Huyền Linh khu này, Linh lực đầy đủ, cũng làm cho Giang Trần tán thưởng không thôi.
Hiện tại, hắn đối với Địa Linh khu, Thiên Linh khu càng thêm hướng về rồi.
- Ân, thời cơ không sai biệt lắm. Nên xuất phát.
Giang Trần nhìn thời gian một chút, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, lại chứng kiến Tiểu Phi dựa vào cây cột dưới mái hiên, trong tay cầm một nhánh cây, đang chán đến chết, mảnh mảnh lá cây rơi xuống đất, một bên hái, một bên vứt xuống dòng xuối nhỏ, lá rụng kia theo nước chảy, róc rách mà đi.
- Tiểu Phi huynh đệ, đang nghĩ cái gì xuất thần như vậy?
Giang Trần cười đi đến.
Đan Phi nhìn thấy Giang Trần, lúc này mới chợt tỉnh, ném cành lá trong tay, thản nhiên nói:
- Bàn Thạch huynh, sớm a.
- Không còn sớm, thời cơ sắp đến rồi, đi thôi.
- Ân.
Đêm qua Đan Phi trở về phòng mình, một đêm trằn trọc, nghĩ đến những đối thoại kia cùng Giang Trần. Nghĩ đến Giang Trần nói hồng nhan tri kỷ, nghĩ đến vị trí của mình ở trong lòng Giang Trần.
Suy nghĩ những lời kia của Giang Trần, chuyện tình duyên, cuối cùng coi duyên phận. Duyên phận vừa đến, nhân duyên chỉ là một đường tầm đó.
- Chẳng lẽ, Đan Phi ta, cùng Giang Trần hắn, thật sự thiếu khuyết một đường duyên phận sao?
Đan Phi tâm loạn như ma, si ngốc xuất thần, một đêm không ngủ. Trời gần sáng, càng là không tâm đi ngủ, đứng ở dưới mái hiên, si ngốc ngẩn người. Thẳng đến Giang Trần đi ra, lúc này mới làm nàng bừng tỉnh.
Niên kỷ của Đan Phi, mặc dù lớn hơn Giang Trần mấy tuổi, nhưng nàng cuối cùng là cô nương chưa hiểu nhân sự, bởi vì theo Diệp Trọng Lâu, từ nhỏ tầm mắt của nàng rất cao. Cho tới nay, nam tử nàng chứng kiến, nguyên một đám chúng tinh ủng nguyệt, trăm phương ngàn kế nịnh nọt nàng, muốn đạt được nàng chú ý. T𝒓𝘶yệ𝗇 chí𝗇h ở -- TR𝘶M TRUYE𝑵.V𝑵 --
Thế nhưng mà, Đan Phi lại thủy chung không cho nhan sắc.
Thiếu nữ nhà ai không có xuân? Dù Đan Phi như Tinh Linh lạc phàm, nhưng cuối cùng là ăn nhân gian khói lửa, trong nội tâm cũng có tình hoài nhi nữ.
Chỉ là, cánh cửa kia của nàng, một mực đóng chặt mà thôi.
Thẳng đến khi Giang Trần xuất hiện.
Nàng cơ hồ là không có đề phòng, cánh cửa này đã bị mở ra.
Lần kia, ở thọ yến của lão gia tử, Giang Trần đối mặt khắp nơi chèn ép, cơ hồ là dựa vào sức một mình, cứu vớt vận mệnh của tứ vương tử Diệp Dung.
Mà hắn một đệ tử thế tục, đối mặt nhiều loại chèn ép, lại mây trôi nước chảy, cuối cùng ngay cả lão gia tử cũng bị hắn kinh động.
Giơ tay nhấc chân tầm đó, liền cướp đi tất cả danh tiếng.
Lần đó, tuy Đan Phi lưu ý đến Giang Trần, nhưng vẫn còn có chút không phục. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, một lần lại một lần, Đan Phi ở trên người Giang Trần, thủy chung có thể đào móc ra nhiều loại kỳ tích.
Phảng phất, trên thân thiếu niên này, ẩn chứa bí mật vĩnh viễn đào móc không hết.
Đây hết thảy, lúc ở Mê Cảnh Thu Liệp, cùng Ngân Nguyệt Yêu Viên chiến một trận, đã nhận được thăng hoa triệt để. Trận chiến ấy, Giang Trần liều lĩnh chiến đấu, cứu nàng ở trong nguy nan.
Sau đó, Giang Trần đối với nàng khư khư cố chấp, chẳng những không có trách cứ, ngược lại bất kể hiềm khích lúc trước cứu nàng, vì chữa thương cho nàng, thậm chí nhìn sạch bờ mông của nàng.
Từ một khắc này, Đan Phi đã biết rõ, cả đời này, mình là triệt triệt để để lâm vào trong lưới tình kia.
Chỉ là, nữ nhi rụt rè, khiến nàng một mực không có bóc trần.
Tựa như thiếu nữ hoài xuân, nàng tưởng tượng lấy một ngày kia, Giang Trần ôm lấy hoa tươi, mang theo lễ vật, hướng nàng thổ lộ.
Thế nhưng mà, sau đó đủ loại lui tới, làm cho Đan Phi rốt cục minh bạch, tuy nàng thiên sinh lệ chất, tụ tập ngàn vạn sủng ái, nhưng trên đời này cuối cùng có một loại nam tử, sẽ không giống nam nhân khác, đối với nàng chạy theo như vịt.
Đợi nàng minh bạch điểm này, muốn chủ động xuất kích, đại tuyển bạt đã bắt đầu.
Giang Trần, rốt cục phải cáo biệt Vương Quốc thế tục, tiến quân tông môn rồi.
Một khắc này, tự tin như Đan Phi, cũng như nữ tử bình thường khác, đau đớn, thương xót, thương tâm gần chết. Thế nhưng mà, lão gia tử nói một phen, lại điểm tỉnh nàng.
Lão gia tử nói, chuyện thế gian, vốn chính là người tranh có, người không tranh không.
Đủ loại hoa màu, luôn cày cấy trước, thu hoạch ở phía sau.
Đan Phi giật mình, suy tư, như có chút hiểu được. Thừa dịp lão gia tử bế quan, vậy mà dịch dung báo danh tham gia đại tuyển bạt!
Một đường đi theo Giang Trần đến đây.
Giang Trần không biết, Tiểu Phi huynh đệ cùng mình một đường đồng hành, dĩ nhiên là Đan Phi. Mặc dù biết rõ nàng là Đan Phi, cũng không biết Đan Phi đi khúc chiết như vậy.
Giang Trần đi vào thế giới này, một mực bị vận mệnh thôi động, căn bản không có nhàn hạ cân nhắc chuyện nam nữ. Ở phương diện này, tất nhiên là hậu tri hậu giác.
Hơn nữa, kiếp trước với tư cách Thiên Đế chi tử, tuy hắn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng thế giới tình cảm, kỳ thật vẫn là trống vô cùng.
Bởi vì trời sinh Thái Âm Chi Thể, cho nên Giang Trần kiếp trước, say mê ở Chư Thiên chi đạo, hết sức chuyên chú, căn bản không rảnh phân tâm.
Hơn nữa, Thái Âm Chi Thể, trời sinh không thể sinh dục, Giang Trần chuyên chú nhiều loại Đại Đạo, kỳ thật cũng là một loại trốn tránh.
Chính là bởi vì kiếp trước tao ngộ đặc thù, Giang Trần ở thế giới tình cảm, kỳ thật cũng là trống không, kiếp trước kiếp nầy, thế giới tình cảm như cũ là Tiểu Bạch.
Hai người sóng vai mà đi, nhưng tâm tư lại hoàn toàn bất đồng.
- Tiểu Phi huynh đệ, hôm nay ngươi có chút mất hồn mất vía a. Trạng thái như vậy xuất chiến, rất không ổn a.
Giang Trần nhắc nhở.
Đan Phi cả kinh, bị Giang Trần nhắc nhở như vậy, lúc này mới tỉnh ngộ. Đúng vậy a, đây là khảo hạch bách chiến, nếu khảo hạch không được Top 10, liền không thể tiến vào Địa Linh khu, thì làm sao đi theo bước chân của Giang Trần?
Nhất niệm đến đây, Đan Phi đuổi đi những cảm xúc kia, chăm chú nói:
- Đa tạ Bàn Thạch huynh nhắc nhở. Vừa rồi ta nghĩ tới thân thế, ngược lại có chút thất thần.
Giang Trần cười nói:
- Đời tu sĩ ta, không cần tự thương hại thân thế. Cường giả cải biến vận mệnh, thân thế sao đáng nhắc tới?
Lời nói này, Giang Trần là phát ra từ đáy lòng.
Hắn vừa đi vào thế giới này, còn không cách nào thoát khỏi thân thế kiếp trước. Bỏ ra thời gian rất lâu, lúc này mới thích ứng thân phận kiếp này.
Đan Phi nghe ngôn ngữ của Giang Trần rộng rãi như vậy, trong nội tâm ấm áp, cười nói:
- Bàn Thạch huynh thoạt nhìn niên kỷ cũng không lớn, lại có một loại khí độ làm cho người tin phục. Cái này thật sự là kỳ quái.
Giang Trần cười ha ha, thầm nghĩ Tiểu Phi này thật nhạy cảm, từ tiếng nói cử động của ta, vậy mà có thể ra được kết luận như vậy.
Giang Trần có hai đời kinh nghiệm, trên khí độ, tự nhiên trầm ổn hơn người trẻ tuổi bình thường rất nhiều.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đến ngoài bách chiến lôi đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...