- Thời cơ đã đến, tất cả Võ Giả, cấm tiếng động lớn xôn xao, mời quan chủ khảo.
Nhóm giám khảo cuối cùng đã tới.
Giám khảo xuất hiện, đám võ giả tự nhiên không dám lỗ mãng. Giám khảo là người quyết định vận mệnh tiền đồ của bọn họ a.
Thành Chân kia oán hận trừng Giang Trần:
- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may. Ngươi tốt nhất tự cầu nhiều phúc, không nên rút trúng ta, cũng không nên bị ta rút trúng. Bằng không thì ta nhất định sẽ làm cho ngươi ngay cả năng lực hạ lôi đài cũng không có.
- Vậy sao? Vậy cám ơn ngươi, để cho ta biết thời điểm đánh ngươi, nên đắn đo chừng mực như thế nào.
Giang Trần nhún vai, vẻ mặt đạm mạc.
Loại uy hiếp vô lực này, ở Giang Trần xem ra, quả thực là chê cười.
Trước Bách Chiến đài, người phụ trách Huyền Linh khu là nam tử họ Phương kia. Ở hai bên hắn, là một hai trăm tên giám khảo phụ tá.
Bách Chiến đài này, cần công tác thống kê thắng bại, cần nhập thành tích, nhân thủ tự nhiên rất nhiều.
Khí thế của Phương đại nhân uy nghiêm, ánh mắt đến đâu, tất cả Võ Giả khoanh chân mà ngồi đều đứng lên. Không có một cái nào còn dám vô lễ ngồi dưới đất.
Ánh mắt Phương đại nhân lạnh lùng, ở chỗ Giang Trần cùng Thành Chân dừng chốc lát, lưu lại một ánh mắt ý vị thâm trường.
Lập tức, ánh mắt quét qua, lại chuyển hướng nơi khác.
Đầu Thành Chân kia co rụt lại, chỉ cảm thấy cái ót lạnh buốt, trong lòng dâng lên một cảm giác nghĩ mà sợ.
Chẳng lẽ vừa rồi nhất cử nhất động, đều bị Phương đại nhân phát hiện?
Giang Trần ngược lại rất thản nhiên, hết thảy đều là Thành Chân kia khiêu khích. Hắn không thẹn với lương tâm, nếu như người phụ trách kia thiên vị tông môn đệ tử, Giang Trần cũng không sợ hãi.
Chỉ là, giờ phút này xem ra, tựa hồ Phương đại nhân kia không có ý tứ thiên vị ai. Thậm chí, Phương đại nhân cũng không có tính toán nhúng tay.
- Thời cơ không sai biệt lắm. Từ giờ trở đi, thi đấu khiêu chiến bắt đầu. Danh sách khởi xướng khiêu chiến, do chúng ta tùy cơ chọn lựa, không có bất kỳ trình tự. Nhóm đầu tiên bị chọn trúng là 100 người, lên Bách Chiến đài.
Mặc kệ đẳng cấp, mặc kệ bài danh, ai trước ai sau, đều là tùy cơ hội rút ra. Bởi vậy, cũng có thể tránh cho tình huống ăn gian.
- Nhớ kỹ, người thắng thi đấu khiêu chiến, hôm nay có thể tiếp tục khiêu chiến. Trên lý luận, chúng ta đối với người thắng không có bất kỳ hạn chế, trong vòng một ngày, ngươi có thể liên tục khởi xướng khiêu chiến, thẳng đến lúc ngươi bị thua, hoặc là chính ngươi không muốn khiêu chiến nữa. Về phần người khiêu chiến thất bại, trong ngày này, sẽ không có tư cách khiêu chiến lần nữa.
- Người khiêu chiến thất bại, tự động ly khai Bách Chiến đài. Bách Chiến đài trống đó, tiếp tục rút những người khác đi lên khiêu chiến.
Thi đấu khiêu chiến này, chỉ tính toán thành tích người khiêu chiến. Về phần người bị khiêu chiến, mặc kệ thắng bại, đều phải rời Bách Chiến đài.
Giang Trần không thể không thừa nhận, thi đấu khiêu chiến này, cường độ rất lớn. Nếu có người trước đó vừa bị người khiêu chiến qua, trận tiếp theo, lại rút trúng đi lên khiêu chiến người khác. Tương đương với thoáng cái phải chiến hai trận.
Bất quá, với tư cách người khiêu chiến, nếu như thắng, trên lý luận có thể một mực khiêu chiến xuống dưới.
Đây đối với những Võ Giả thực lực siêu quần kia mà nói, lại rất có lợi. Nhất là Võ Giả Giáp đẳng, nếu như có ưu thế áp đảo, một ngày hoàn toàn có thể liên tục chiến vài tràng.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có chút ít mong đợi.
- Nhớ kỹ, thời gian chiến đấu mỗi một trận, chỉ có một phần tư canh giờ. Một khi vượt qua, nếu như song phương không có đánh bại đối thủ, hoặc là không có người chủ động nhận thua. Như vậy, liền do trọng tài đến phán định thắng thua. Thắng thua, dùng tràng diện chiến đấu phán định. Người luôn bị động, sẽ phán thua. Nhớ kỹ, thi đấu khiêu chiến, không có hoà. Nếu như ngươi không thể đánh bại đối thủ, ít nhất cũng phải tranh thủ ở trên tràng diện áp chế đối thủ.
Không có hoà, mỗi một trận đều phải phân ra thắng bại.
Đây là chỗ tàn khốc của thi đấu khiêu chiến. Giang Trần tin tưởng, quy tắc này, sẽ để cho tất cả mọi người dùng toàn lực. Bởi vì, nếu như ngươi nhiều lần không thể đánh bại đối thủ, mỗi lần đều chiến hết một phần tư canh giờ, kia đối với bản thân tiêu hao rất lớn.
Cho nên, Võ Giả nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất đánh bại đối thủ.
Một ngày tám canh giờ thi đấu, mỗi canh giờ có bốn trận. Nói cách khác, một tòa lôi đài, một ngày ít nhất có thể tổ chức ba mươi hai trận tranh tài.
100 Khiêu Chiến đài, có thể tổ chức 3200 cuộc tranh tài.
Mà Huyền Linh khu này tổng cộng 3000 người, nếu như mỗi người đều khiêu chiến một lần, một ngày chỉ có 3000 cuộc tranh tài. Cho nên, Khiêu Chiến đài này là dư xài.
- Hiện tại, khiêu chiến chính thức bắt đầu. Ta sẽ rút ra danh sách đầu tiên, người được rút trúng, lập tức lên Bách Chiến đài. Khiêu chiến đối thủ cấp bậc gì, toàn bộ tùy cơ hội.
Toàn bộ đều là tùy cơ hội, khẳng định sẽ có nhân tố ngẫu nhiên nhất định.
Bất quá, mặc kệ nhân tố ngẫu nhiên nào, đại khái đều là công bình.
Nhóm 100 người đầu tiên, rất nhanh liền được rút ra, danh tự Giang Trần không có xuất hiện. Người bị rút trúng, có mừng rỡ như điên, có khẩn trương, có bình tĩnh tự nhiên, đương nhiên cũng có mặt không biểu tình.
- Đáng tiếc, nhóm đầu tiên này không có ta.
Giang Trần rất muốn sớm đi lên, bất đắc dĩ, trong 3000 người rút ra 100 cái, nhóm đầu tiên không có bị rút trúng, là rất bình thường.
Tiểu Phi ở bên cạnh cũng thở dài:
- Chúng ta đều không có bị rút thăm được a. Ồ, người kia, không phải sơ thí khảo hạch bài danh thứ bảy sao? Hắn bị rút trúng.
Quả nhiên, trong danh sách nhóm đầu tiên, vậy mà có một người đến từ thế tục.
Huyền Linh khu này, tổng cộng có mười Võ Giả thế tục. Danh sách 100 người khiêu chiến đầu tiên, liền rút trúng một cái
- Cũng không biết, Võ Giả thế tục ở Huyền Linh khu, đến cùng sức chiến đấu như thế nào?
Tiểu Phi lầm bầm lầu bầu.
Rất nhanh, từng Võ Giả bị rút trúng, cũng đã tiến nhập Bách Chiến đài. Mà đối thủ của bọn hắn, cũng rất nhanh bị rút ra.
Thoạt nhìn cảm xúc của Tiểu Phi rất cao, lôi kéo Giang Trần đi đi lại lại bốn phía.
100 tòa Bách Chiến đài, muốn thoáng cái quan sát hết tất cả đối chiến, hiển nhiên là không thực tế. Tiểu Phi là muốn chọn lựa một ít quyết đấu so sánh đặc sắc đến quan sát, từ đó lý giải thực lực của đệ tử tông môn.
Tuy Giang Trần không cuồng nhiệt giống như Tiểu Phi, hơn nữa, thần thông Thất Khiếu Thông Linh của hắn, một khi thi triển, bao trùm diện tích Bách Chiến đài là không có vấn đề.
Bị Tiểu Phi kéo lấy, chỉ có thể bất đắc dĩ chạy xem cuộc chiến.
Còn đi không bao xa, đã bị một giám khảo ngăn lại, quát:
- Đang trong lúc quan chiến, không được đi loạn. Trở về, ở tại chỗ quan sát, tùy thời chờ lên sân khấu.
Giám khảo không phải cố ý hung bọn hắn, mà đích xác là Bách Chiến đài này, tùy thời có khả năng phân ra thắng bại. Nếu có người khiêu chiến bị thua, lập tức cần người khiêu chiến mới đi lên.
Người mới này, vạn nhất bị rút trúng, lại tìm không thấy người, cái kia sẽ trở ngại thời gian, ảnh hưởng hiệu suất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...