Sát Thần Chí Tôn

- Chu Dật, nếu như ta nhớ không lầm, ở đây đã không phải là khu vực của Thiên Quế Vương Quốc rồi. Các ngươi nghênh ngang xuất hiện ở chỗ này, không sợ vi phạm cấm lệnh sao?

Khẩu khí của La Hoàng lạnh lẽo.

Chu Dật cười nhạt một tiếng:

- La Hoàng, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Đệ tử Tử Dương Tông các ngươi, đối phó người Thiên Quế Vương Quốc ta, ngược lại trách ta vượt biên giới? Đạo lý kia giảng ở đâu, cũng giảng không thông a?

La Hoàng cười lạnh:

- Người của các ngươi? Đừng giả mù sa mưa, người nào không biết, hai người kia, cùng các ngươi là đối đầu? Lúc nào, đối đầu cũng thành người của các ngươi?

- Coi như là đối đầu, kia cũng là mâu thuẫn trong nội bộ của chúng ta. Lúc nào đến phiên Tử Dương Tông các ngươi đến nhúng tay?

Chu Dật thấy nhân số bên La Hoàng ít, lực lượng thoáng cái tăng cao.

Ánh mắt La Hoàng phát lạnh:

- Cái gì gọi là nhúng tay? Nữ nhân kia, cùng đồng môn của ta sư muội Long Cư Tuyết, là cừu địch không đội trời chung.

- Tốt, ngươi đã nói như vậy. Ta cho ngươi chút mặt mũi, nữ nhân kia, các ngươi mang đi.

Chu Dật ngược lại rất hào phóng.


La Hoàng cười hắc hắc:

- Cho ta mặt mũi? Chu Dật, ngươi nên rõ ràng, đây là địa bàn Tử Dương Tông bảo hộ. Muốn nói nể tình, cũng là ta cho ngươi mang Điền Thiệu đi, hắn là người của các ngươi, có thể trả lại cho các ngươi. Những thứ khác, không cần bàn nữa.

Song phương đều là người thông minh, muốn, đều là đám Kim Dực Kiếm Điểu kia.

Nếu như chỉ vì Điền Thiệu, Chu Dật há có thể ngàn dặm xa xôi truy đến nơi đây?

- Ta nói La đạo hữu, chỉ sợ ngươi lầm cái gì a? Quy củ của thế giới Võ đạo, so là nắm tay của người nào lớn, người đó nắm giữ quyền nói chuyện a.

Ngữ khí của Chu Dật nhàn nhạt, trong ánh mắt âm trầm, lộ ra uy hiếp trắng trợn.

Hai mắt La Hoàng có chút nhíu lại, đột nhiên nở nụ cười:

- Nhiều người? Lấy mấy người các ngươi? Chu Dật, xem ra ngươi thật đúng là ếch ngồi đáy giếng. Ta thừa nhận, tốc độ của ngươi nhanh, bất quá, ta có thể cam đoan, chỉ cần ta nguyện ý toàn lực ra tay, trong khoảnh khắc, có thể làm cho ưu thế nhiều người của ngươi, không còn sót lại chút gì.

- Chỉ bằng ngươi?

Chu Dật cười lạnh lùng.

La Hoàng cười ha ha, hào khí ngàn vạn:

- Đúng, chỉ bằng ta, có muốn thử một chút hay không?

Lúc này Dư Giới cũng nở nụ cười:

- Chu Dật, La sư huynh ta, ở toàn bộ Tử Dương Tông, đó cũng là thiên tài nỗi danh, hắn luyện thành Liệt Nhật Thanh Đồng, liền ý nghĩa, hắn đã luyện thành《Phần Thiên Đại Nhật Kinh》, công pháp này là một trong những pháp điển trấn môn của Tử Dương Tông ta. Một khi thúc dục Phần Thiên chi lực, đốt cháy kinh mạch, thúc dục cực hạn, sức chiến đấu có thể tăng vọt mấy lần, có thể so với Địa Linh cảnh đỉnh phong. Các ngươi nhiều người? Thế giới Võ đạo, lúc nào dựa vào nhiều người chiến thắng?

- Phần Thiên Đại Nhật Kinh?

Sắc mặt Chu Dật hơi đổi, nghe được cái tên này, hiển nhiên cũng có chút lo lắng.

Hắn tự nhiên nghe qua công pháp này, làm đối thủ lẫn nhau, Bảo Thụ Tông đối với Tử Dương Tông không xa lạ gì. Tử Dương Tông đối với Bảo Thụ Tông đồng dạng không xa lạ gì.

Luận công pháp nhiều, luận pháp điển bá đạo, Tử Dương Tông là mạnh nhất trong bốn đại tông môn.

Tuy Bảo Thụ Tông cũng có rất nhiều pháp điển trấn môn, nhưng cái này không phải ưu thế của Bảo Thụ Tông. Ưu thế của Bảo Thụ Tông ở chỗ đan dược, ở phương diện Linh Dược, là nhân tài kiệt xuất trong bốn đại tông môn.

Bốn đại tông môn, ai cũng có sở trường riêng.

Có lẽ ở trong thiên tài đỉnh cấp đối chiến, Bảo Thụ Tông chưa hẳn kém Tử Dương Tông. Nhưng muốn nói thân thể quyết đấu, so đấu công pháp, Bảo Thụ Tông là ở hạ phong.


Nhất là 《 Phần Thiên Đại Nhật Kinh 》, càng như sấm bên tai. Chu Dật đối với danh tự này, tuyệt đối không lạ lẫm. Nghe Dư Giới nói như vậy, cũng đã tin bảy phần.

- Phần Thiên Đại Nhật Kinh, La Hoàng, ngươi làm ta sợ a?

Chu Dật cười lạnh, trong nội tâm cũng tính toán được mất.

- Ta thừa nhận, Phần Thiên Đại Nhật Kinh không tệ, bất quá, đốt cháy kinh mạch, chẳng lẽ không có tác dụng phụ? Làm không tốt, kinh mạch hủy diệt, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu a?

Phần Thiên Đại Nhật Kinh rất lợi hại, nhưng cũng không phải nói muốn thiêu đốt liền thiêu đốt. Đây là kiếm 2 lưỡi, thúc dục đến cực hạn, kích phát tiềm năng, tuy có thể làm cho sức chiến đấu bạo tăng.

Nhưng mà di chứng phía sau, cũng rất kinh người.

Cái di chứng này, nhẹ thì trọng thương, điều dưỡng mấy tháng cũng chưa hẳn khỏi.

Nặng thì kinh mạch tổn hại, trở thành phế nhân.

Còn có khả năng đáng sợ hơn, là thân tử đạo tiêu tại chỗ.

La Hoàng mặt không đổi sắc, cười nhạt nói:

- Tu sĩ chúng ta, một khi bước vào con đường này, phải làm tốt giác ngộ tùy thời sẽ chết. Nếu chết rồi, có thể mang theo nhiều người chôn cùng như vậy, kia cũng không tệ. Hơn nữa, ta không cho rằng bản lãnh của Chu Dật ngươi, có tư cách để cho ta không tiếc bất cứ giá nào đi thúc dục cực hạn. Chỉ cần ta thiêu đốt một ít cực hạn chi lực, liền đầy đủ quét ngang bọn ngươi rồi. Trả giá, nhiều lắm thì tu dưỡng năm ba tháng mà thôi.

Chu Dật cười ha ha:

- Như thế nói đến, La đạo hữu ngươi ý định mạo hiểm thử một lần?

- Cái này phải xem ngươi có thức thời hay không.


Biểu lộ của La Hoàng đạm mạc.

- Vì chút lợi ích nho nhỏ, nếu như Chu Dật ngươi cũng không tiếc chết, như vậy La mỗ ta, sao tiếc bị thương tiễn đưa các ngươi lên đường?

- La Hoàng, ngươi cũng đừng quá tự tin. Chỉ ngươi mới có đòn sát thủ, có thủ đoạn giữ nhà? Đến cấp bậc như chúng ta, ai không có một chút bản lĩnh xuất chúng? Ngươi muốn giết ta, có lẽ có thể, nhưng cái giá tuyệt không phải nằm trên giường năm ba tháng đơn giản như vậy, hơn nữa, ngươi đừng quên, bốn đại tông môn tuyển bạt sắp bắt đầu. Lần đại tuyển này, không đơn thuần là tuyển bạt đệ tử cấp thấp đơn giản như vậy, những đệ tử thân truyền chúng ta, thậm chí Chân Truyền Đệ Tử cũng sẽ bị cuốn vào. Đây là thịnh hội bách niên nhất ngộ, ngươi muốn bỏ qua sao?

Sự tình đại tuyển, La Hoàng là thiên tài tông môn, tự nhiên có nghe thấy, cũng có dã tâm.

Bất quá, La Hoàng này, ưu thế lớn nhất, là đạo tâm kiên định.

Hắn làm việc, tuyệt không dây dưa dài dòng. Một khi làm ra quyết định, tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau.

- Không cần nói với ta chuyện này. Nếu như cửa ải hôm nay cũng qua không được, còn nói chuyện đại tuyển gì? Chu Dật, những tiểu tâm tư kia của ngươi, không dùng được trên người ta. Hoặc là mang Điền Thiệu xéo đi, hoặc là, ta và ngươi đánh một trận, người thắng làm vua.

La Hoàng biết trong lòng Chu Dật có kiêng kị, nên hung hăng bắt lấy nhược điểm này của đối phương không thả.

Nếu như Chu Dật không dám, vậy khí thế của đối phương sẽ chịu ảnh hưởng.

Nếu như Chu Dật ứng chiến, La Hoàng có nắm chắc đánh bại Chu Dật, dù sao, hắn đối với Phần Thiên Đại Nhật Kinh của mình tràn đầy tự tin.

Chu Dật bị La Hoàng nói dồn đến tình trạng không cách nào trốn tránh, sắc mặt phát lạnh:

- La Hoàng, ngươi đang nói chuyện cười sao? Chúng ta nhiều người, tại sao phải đơn đấu với ngươi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui