- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì...
Giang Trần thi triển Thiên Mục Thần Đồng đến cực hạn, nhìn lại mọi nơi, không cốc tĩnh mịch, nửa điểm nhân khí cũng không có.
- Thiên Quế Vương Quốc này, thật đúng là không yên ổn a.
Giang Trần có chút hối hận, hắn phái Câu Ngọc đến, còn cố ý để Điền Thiệu đi theo.
Ngẫm lại dùng thân phận Đô thống Long Nha vệ của Điền Thiệu, tại Thiên Quế Vương Quốc còn có thể làm không được?
Giang Trần căn bản không nghĩ đến, thậm chí có người sẽ ở trong biên cảnh của Thiên Quế Vương Quốc, ra tay với Đô thống Long Nha vệ, đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế.
Mang theo vài con Kim Dực Kiếm Điểu, ở chung quanh triển khai trải thảm tìm tòi, qua một lúc lâu, lại không thu hoạch được gì.
Trong phạm vi một trăm dặm, bọn hắn đã tìm một lượt. Khuếch trương xa hơn, độ khó tìm tòi sẽ càng lúc càng lớn.
Cũng may, lúc này, đại quân Phệ Kim Thử hành động dưới mặt đất, dưới sự dẫn dắt của Phệ Kim Thử Vương, rốt cục cũng chạy đến hội hợp.
Có đại quân Phệ Kim Thử, phạm vi tìm tòi có thể lớn ra.
Giang Trần gọi Phệ Kim Thử Vương tới, nói:
- Lão Kim, thời điểm ta đi ngang qua Càn Lam Bắc Cung, vậy mà trên đường đi một chút ngăn trở cũng không có, ta hoài nghi, mặc dù chuyện này không quan hệ tới Càn Lam Bắc Cung, cũng có bóng dáng của bọn hắn. Ngươi am hiểu đào động, mang ta đi Càn Lam Bắc Cung một chuyến.
Muốn đi Càn Lam Bắc Cung tìm hiểu tin tức, nếu như không thông qua thông đạo dưới mặt đất, căn bản là không cách nào tiếp cận.
Ngươi nghênh ngang xuất hiện ở Càn Lam Bắc Cung, trừ khi là mạnh mẽ xông tới, nếu không muốn tiếp cận hạch tâm của Càn Lam Bắc Cung, căn bản là không có khả năng.
Có Phệ Kim Thử Vương dẫn đường, vậy thì đơn giản.
Thần không biết, quỷ không hay, có thể tiếp cận đến hạch tâm của Càn Lam Bắc Cung.
Trước đó, bắt lấy tay cầm của Dương Chiêu cùng Luật Vô Kỵ, là dựa vào Phệ Kim Thử Vương giám thị bọn hắn đạt được chứng cớ, lúc này đây, Giang Trần ý định lập lại chiêu cũ.
Hơn nữa lúc này, hắn ý định theo Phệ Kim Thử Vương tiến lên.
Nếu như chuyện này thật sự có quan hệ tới Càn Lam Bắc Cung, Giang Trần tuyệt không ngại đại khai sát giới, đem nợ cũ nợ mới tính một lượt.
Không thể không nói, ở phương diện này, Phệ Kim Thử nhất tộc thật sự có ưu thế may mắn. Nhất là Phệ Kim Thử Vương xuất mã, cơ hồ là không cần tốn nhiều sức, liền tiềm nhập vào hạch tâm của Càn Lam Bắc Cung. Đam Mỹ Hay
Trong Càn Lam Bắc Cung, thật không có xuất hiện biến hóa đặc thù gì.
Tựa hồ những đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia, đều như lúc bình thường, luyện công tu luyện, không có nửa điểm dị thường.
- Những tiểu nhân vật này, chỉ sợ không tham dự được. Lão Kim, chúng ta đi giám thị Tam đại thiên tài của Càn Lam Bắc Cung. Nếu như trên người ba người này cũng tra không ra cái gì, lại đi giám thị Liễu Thừa Phong.
Giang Trần nói với Phệ Kim Thử Vương.
Phệ Kim Thử Vương đối với Giang Trần là nói gì nghe nấy, dù sao loại sự tình này cũng không lần đầu tiên làm.
Bất quá, Tam đại thiên tài cũng không phải thời thời khắc khắc cùng một chỗ. Giang Trần phát hiện Tiêu Vũ lần trước cầu hôn Ninh Thanh Yên trước.
Tiêu Vũ này, vì chuyện cầu hôn, hiển nhiên nhận lấy kích thích rất lớn, đang liều mạng tu luyện một môn kiếm pháp, bốn phía dựng thẳng tấm bia, phảng phất thành đối tượng hắn phát tiết, một kiếm so với một kiếm hung ác, cái tư thế kia, phảng phất muốn nghiền nát tất cả tấm bia.
- Tiêu sư huynh, sư tôn bảo ngươi đi qua thoáng một phát.
Bỗng nhiên, một đệ tử Càn Lam Bắc Cung đi tới, hướng Tiêu Vũ nói.
Tiêu Vũ phát tiết một trận, lau mồ hôi, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta không biết, sư tôn nói, người bên Bảo Thụ Tông kia, đã đến.
Đệ tử kia hiển nhiên là có chút sợ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nghe xong lời này, con mắt sáng ngời:
- Tốt, rốt cục đợi đến lúc các sư huynh của Bảo Thụ Tông tới, thời gian cấp bách, hi vọng sẽ không muộn.
- Lão Kim, đi theo Tiêu Vũ này.
Giang Trần phát ra hiệu lệnh.
Tuy hành tẩu dưới mặt đất, nhưng đây là cường hạng của Phệ Kim Thử Vương, men theo lộ tuyến Tiêu Vũ hành tẩu, từ dưới đất một đường theo sau.
- Vũ nhi, mau tới bái kiến mấy vị sư huynh.
Thanh âm của Liễu Thừa Phong, từ trên mặt đất vang lên.
Tiêu Vũ bước nhanh tiến tới:
- Tiểu đệ Tiêu Vũ, bái kiến mấy vị sư huynh.
- Ân, ngươi là Tiêu Vũ? Không tệ.
Một thanh âm trầm thấp nói.
Liễu Thừa Phong đối với chủ nhân của thanh âm này hiển nhiên rất là tôn trọng, bề bộn giới thiệu nói:
- Vũ nhi, đây là Chu Dật Chu sư huynh, là một trong mấy đệ tử thân truyền của Thiết trưởng lão, năm nay chưa tới 30, cũng đã tiến vào Địa Linh cảnh, tiền đồ bất khả hạn lượng, về sau ngươi phải thỉnh giáo Chu sư huynh nhiều.
Tiêu Vũ nghe niên kỷ của đối phương so với mình còn nhỏ hơn, vậy mà đã là Địa Linh cảnh, trong nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn, vẻ mặt cung kính:
- Chu sư huynh thiên tài hơn người, tiểu đệ bội phục không thôi. Đáng tiếc tiểu đệ ở ngoại môn thế tục tu luyện, vẫn cho là mình rất giỏi, bị người coi là thiên tài, có chút lâng lâng. Xem ra, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng. Nhân vật như Chu sư huynh, mới không uổng danh tiếng thiên tài chính thức.
Liễu Thừa Phong nghe xong lời này, mặc dù trong nội tâm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng. Xem ra sau chuyện cầu hôn lần trước, Tiêu Vũ này bị ngăn trở, tâm tình tăng lên rất nhiều.
Ít nhất, những a dua nịnh hót này, nói rất là thuần thục. Nếu đổi lại trước kia, Tiêu Vũ nhất định là khinh thường nói.
Như vậy xem ra, Tiêu Vũ đã thành thục.
Liễu Thừa Phong thương yêu đồ đệ này nhất, thấy hắn như thế, trong nội tâm cũng âm thầm cao hứng.
Không thể không nói, Tiêu Vũ tâng bốc rất đúng chỗ, vốn là trào phúng mình thoáng một phát, đem tư thái phóng rất thấp, sau đó thông qua đối lập, phụ trợ Chu Dật là thiên tài.
Biểu lộ của Chu Dật vốn tương đối nhạt, cũng nhiều ra vài phần mỉm cười.
- Tiêu Vũ, Càn Lam Bắc Cung các ngươi, cũng là người của sư tôn ta, lại nói tiếp, đều là người một nhà, ngươi không cần quá câu nệ khách khí. Lần này, nghe nói các ngươi cấp tốc mật báo, sư tôn phái ta rời núi, dẫn theo mấy vị sư đệ đến đây, rốt cuộc là sinh ý như thế nào? Mà ngay cả Càn Lam Bắc Cung các ngươi cũng không có nắm chắc?
Liễu Thừa Phong nói:
- Chuyện lần này, liên lụy quá nhiều, nếu không có cao tầng tông môn hỗ trợ, ta thật có chút cảm giác cô mộc khó chống. Sự tình là như thế này, trước đó vài ngày, ta nhìn thấy Long Nha vệ Điền Thiệu, mang theo một nữ tử tiến về biên cảnh. Bởi vì một chút duyên cớ, nên ta phái người đi theo dõi thoáng một phát. Vậy mà phát hiện bọn hắn ở biên cảnh, ẩn dấu hơn một ngàn đầu hung cầm Phàm phẩm đỉnh phong.
- Phàm phẩm đỉnh phong? Có hơn một ngàn?
Ngữ khí của Chu Dật cũng hơi xiết chặt.
- Đúng vậy, hàng thật giá thật, đều là hung cầm Phàm phẩm đỉnh phong nhất đẳng, phẩm chất so với Hoàng Linh Thần Ưng của chúng ta, còn có Hoàng Dực Nha Long của Long Nha vệ còn cao hơn. Linh cầm bực này, ta ở Càn Lam Bắc Cung đào tạo linh cầm nhiều năm như vậy, cũng chưa từng được chứng kiến số lượng lớn như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...