Điền Thiệu có thể cờ xí rõ nét đứng bên Giang Trần, bởi vì hắn là tâm phúc của Diệp Dung Thái tử, cùng Giang Trần là trên một cái thuyền.
Nếu như Dương Chiêu đắc thế, Điền Thiệu sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn lựa chọn như vậy, là vì không có lựa chọn khác.
Thượng Quan Dực bất đồng, hắn là Đại tổng quản, phải cân nhắc đại cục. Bất quá, giờ phút này Thượng Quan Dực cũng có chút hối hận, cảm giác bởi vì mình cân nhắc quá nhiều, khiến hắn đắc tội cả hai bên.
Chờ bọn người Thượng Quan Dực xuống dưới, Diệp lão gia tử mới cười ha ha nói:
- Giang Trần, ngươi tiểu tử này, hiện tại lão phu càng ngày càng cảm thấy, có chút nhìn không thấu ngươi rồi.
Không thể không nói, trực giác của lão gia tử rất mạnh. Vừa rồi hắn nhìn thấy Giang Trần lộ ra mỉm cười, liền suy đoán ra còn có việc sẽ phát sinh.
Chỉ là, hắn thật không ngờ, chuyện này sẽ lớn như vậy.
Dương Chiêu, vậy mà vô thanh vô tức chết rồi, chết không minh bạch, hoàn toàn không có nửa điểm dấu hiệu, ngay cả chết như thế nào, chết lúc nào cũng không có người biết được.
Quan trọng nhất là, ai cũng có thể hoài nghi Giang Trần, nhưng ai cũng không có khả năng lấy ra chứng cớ chỉ hướng Giang Trần.
Bởi vì, ở trong khoảng thời gian Dương Chiêu chết này, Giang Trần một mực ở trên không tổng bộ Long Nha vệ, nhiều ánh mắt nhìn hắn như vậy, Giang Trần hắn cường thịnh trở lại, cũng không có phương pháp phân thân.
Hơn nữa, dùng tu vi của Giang Trần, ai cũng không tin, hắn có thể giết được Địa Linh cảnh Dương Chiêu?
Thế nhưng mà, nếu như không phải Giang Trần, Dương Chiêu này lại chết như thế nào?
Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, bất quá Diệp lão gia tử, hiển nhiên không phải loại người đánh vỡ nồi đất hỏi ngọn nguồn, thấy Giang Trần mây trôi nước chảy, trong nội tâm lão gia tử so với ai khác còn tinh tường, bí mật trên người Giang Trần này, không như hắn biểu hiện ra ngoài đơn giản như vậy.
Người còn trẻ như vậy, mặc dù là lão gia tử, cũng khó tránh khỏi sinh ra hiếu kỳ nồng đậm. Người trẻ tuổi này, một lần một lần, không ngừng trùng kích lấy lão gia tử.
Lão gia tử duyệt vô số người, cũng chứng kiến qua vô số cái gọi là thiên tài, nhưng mà, muốn nói một thiên tài nào đó có thể làm cho lão gia tử nhìn không thấu.
Cái kia chỉ có một, là Giang Trần.
Tổng bộ Long Nha vệ, trong mật thất của Dương Chiêu, hiện trường vô cùng thê thảm, làm cho Dương Tiểu Thiến tê tâm liệt phế, nghiến chặc hàm răng, điên cuồng kêu lên:
- Giang Trần, Giang Trần, lão nương muốn tru cửu tộc của ngươi.
- Thiết ca, ngươi phải làm chủ cho ta. Thiết ca, ta chỉ có một ca ca, một cháu ngoại trai như vậy. Ca ca ta hắn tốt xấu gì cũng là Long Nha vệ Phó tổng quản, là anh vợ của ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hắn chết như vậy?
Sắc mặt Thiết trưởng lão tái nhợt, trải qua các loại nghiệm chứng, đã có thể xác định, cái này là thi cốt của Dương Chiêu, chết phi thường thảm thiết.
- Tiểu Thiến, súc sinh Giang Trần kia phải chết, bất quá ngươi xem vết thương này, không giống như là người bình thường có thể chế tạo ra. Đây quả thực là bị quái vật gì đó gặm. Hơn nữa, còn không chỉ một.
- Quái vật?
Dương Tiểu Thiến hoa dung thất sắc:
- Thiết ca, quái vật gì đáng sợ như vậy? Ngay cả cường giả Địa Linh cảnh cũng không có lực phản kích?
Biểu lộ của Thiết trưởng lão ngưng trọng, lắc đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia kiêng kị.
- Tiểu Thiến, chúng ta phải về tông môn trước. Thiên Quế Vương Quốc này, con mẹ nó quá tà môn.
Thiết trưởng lão chỉ cảm thấy lạnh cả người, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Tu vi của hắn là Tiên cảnh lục trọng, so với Dương Chiêu là Tiên cảnh tứ trọng mạnh hơn không chỉ một bậc.
Nhưng mà, Tiên cảnh lục trọng, cuối cùng cũng chỉ là Địa Linh cảnh.
Dương Chiêu là Địa Linh cảnh chết thảm như vậy, tuy Thiết trưởng lão hắn là Địa Linh cảnh đỉnh phong, cũng chưa chắc sẽ an toàn trăm phần trăm.
Tuy Thiết trưởng lão cao ngạo, coi trời bằng vung, nhưng này đều là thành lập trên cơ sở hắn có một phụ thân cường đại.
Mà trước mắt, hắn ly khai Sơn môn, phụ thân của hắn muốn bảo hộ hắn, cũng là ngoài tầm tay với.
Nếu quả thật có quái vật gì ở chung quanh, đối với tánh mạng của hắn mà nói, tuyệt đối là thiên đại uy hiếp.
Thiết trưởng lão cao ngạo quy cao ngạo, nhưng đối với cái mạng nhỏ của mình vẫn là nhìn rất nặng.
- Thiết ca, cứ như vậy trở về? Nhị ca ta không minh bạch chết đi như vậy?
Dương Tiểu Thiến lê hoa đái vũ, nước mắt lan tràn.
- Mang thi thể hắn về, để cho cha ta nhìn xem.
Thiết trưởng lão nhìn hồi lâu, cũng nhìn không ra manh mối.
Tìm một cái cớ, cũng là muốn mau chóng trở lại tông môn.
Lúc này, Thượng Quan Dực cũng mang theo số lớn nhân mã đi vào mật thất.
Nhìn thấy Thượng Quan Dực, Dương Tiểu Thiến tức không chỗ đánh, nàng một bụng phiền muộn, cuối cùng đã tìm được đối tượng phát tiết, nhảy dựng lên, khàn cả giọng rống to.
- Thượng Quan Dực, cái này là chuyện tốt của ngươi, ca ca ta chết rồi, hiện tại ngươi cao hứng a? Không có người uy hiếp địa vị của ngươi đúng không? Ngươi có thể vô tư đúng không?
Dương Tiểu Thiến giống như điên bà:
- Ngươi chớ đắc ý quá sớm, ca ca ta sẽ không chết vô ích, nếu như tra ra việc này có quan hệ với ngươi, ngươi liền đợi chôn cùng đi.
Sắc mặt Thượng Quan Dực phát lạnh:
- Dương tiểu thư, ngươi mất huynh trưởng, tâm tình bi thống ta có thể hiểu được, bất quá ngươi muốn mượn đề tài để nói chuyện, vậy thì miễn đi. Nếu Thượng Quan Dực ta thật muốn Dương Chiêu chết, cần phiền toái như vậy? Những chứng cứ phạm tội kia, cũng đủ để vặn ngã hắn rồi. Trước kia ta cùng bệ hạ thương lượng nhiều như vậy, bưng kín rất nhiều chứng cớ, là ý định cho Dương Chiêu một cơ hội. Ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, Dương Chiêu chết, cùng Long Nha vệ không có bất cứ quan hệ nào.
- Đừng ở chỗ này mèo khóc chuột, trang người tốt.
Dương Tiểu Thiến hoàn toàn không thể nói lý:
- Nếu như ngươi thật sự tốt như vậy, vì sao vừa rồi không bắt Giang Trần?
- Giang Trần là người của Thái tử, cũng là người của Diệp thái phó, ngươi nói bắt liền bắt? Hơn nữa, bệ hạ là muốn cân đối, mà không phải thiên hướng bên nào.
Thiết trưởng lão giận tím mặt:
- Thượng Quan Dực, đừng cầm chuyện ma quỷ kia đến hù ta. Ta cho ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, vẫn chưa xong đâu.
Thượng Quan Dực thấy đôi gian phu dâm phụ này hoàn toàn không có đạo lý, trong nội tâm cũng không ôm hi vọng hoà giải gì, cười nhạt một tiếng:
- Thượng Quan Dực ta không thẹn với lương tâm, các ngươi muốn nghĩ như thế nào, vậy thì tùy.
Được Diệp Trọng Lâu lão gia tử chỉ điểm, Thượng Quan Dực cũng hiểu rõ rồi. Hắn biết rõ, muốn nịnh nọt hai đầu, có lẽ cuối cùng sẽ đắc tội cả hai.
Bên Thiết trưởng lão đã hoàn toàn không giảng đạo lý, trong nội tâm Thượng Quan Dực tự nhiên thiên bình bên Giang Trần kia.
Thiết trưởng lão cười lạnh, cuốn lấy thi thể của Dương Chiêu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Thượng Quan Dực:
- Thượng Quan Dực, hi vọng vị trí Đại tổng quản của ngươi, còn có thể ngồi lâu.
Thượng Quan Dực thản nhiên nói:
- Vị trí Đại tổng quản, là quốc quân bệ hạ khâm điểm. Nếu như quốc quân bệ hạ cảm thấy ta không thích hợp ngồi ở vị trí này, ta làm thần tử, từ chức lại có làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...