Huynh đệ gặp lại không cần rơi lệ, không cần phải ôm nhau khóc rống, gặp lại cười cười, rượu ngon một ly là cũng tận với trăm năm xa cách rồi.
Loại cảm tình huynh đệ cốt nhục này căn bản không ngụy trang, giả tạo nổi.
Nhất là trước mặt Giang Trần, loại thân tình huyết nhục tương liên này thậm chí cũng khong cần vận dụng thần thức công nhận, ở thật xa đã có thể cảm ứng được.
Giang Du này không thể nghi ngờ chính là đệ đệ thất lạc của hắn.
Trong lúc hắn tìm người hơn trăm năm, không ngờ rằng đệ đệ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Lưu Ly cung, hơn nữa kỳ lạ nhất là đệ đệ không ngờ cũng là thần đạo.
Chuyện này ngoài việc khiến cho Giang Trần ngoài ý muốn ra cũng vô cùng mừng rỡ.
Từ trước tới nay, hắn đều lo lắng đệ đệ ở bên ngoài chịu khổ, ở bên ngoài bị tra tấn, bởi vậy tính tình đại biến, không thích sống chung.
Kỳ thực hắn cũng không có lo lắng đệ đệ hắn không trở về được, hắn tin rằng chắc chắn đệ đệ mình sẽ trở về. Chỉ sợ sau khi trở về, tính tình trở nên không hợp với mọi người, vết rách kia không có cách nào đền bù.
Hiện tại xem ra, đệ đệ này tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng mà tính tình coi như ôn hòa hiền hậu, còn đơn thuần.
Giang Thụ Phong và Từ Mộng, Từ Thanh Tuyền cơ hồ nhanh chóng biết được tin tức về Giang Du đầu tiên, tất cả đều chạy tới.
Văn sĩ trung niên gọi là Giang Hoàn vuốt vuốt chóp mũi, nói:
- Xem ra ta tới không phải lúc, quấy rầy người một nhà các ngươi đoàn tụ a.
Vẻ mặt Giang Trần khẽ động, nhìn qua Giang Hoàn:
- Vị bằng hữu kia có quan hệ với xá đệ thế nào?
Giang Du một mực không nói gì lúc này lại lên tiếng:
- Khi ta còn thiếu niên, chính hắn là ngươi thu dưỡng ta, ta đi theo hắn hơn trăm năm.
Lời này vừa nói ra, người một nhà Giang Trần đều chấn động, ánh mắt nhìn qua văn sĩ trung niên cũng bắt đầu trở nên nhu hòa.
- Đa tạ bằng hữu, ân đức này Giang gia chúng ta suốt đời khó quên. Không thể tưởng tượng được bằng hữu ngươi cũng họ Giang, có lẽ năm trăm năm trước cũng là người một nhà a.
Giang Trần cũng cảm kích từ tận đáy lòng.
- Ha ha, năm trăm năm trước quá ít, ít nhất cũng có mấy mươi vạn năm trước a? Ha ha, mấy mươi vạn năm trước có lẽ chúng ta thực sự là người một nhà. Giang Trần thiếu chủ, ngươi nói có đúng không?
Lời này của Giang Hoàn dường như có thâm ý khác.
Giang Trần nao nao, có chút thâm ý nhìn qua Giang Hoàn:
- Đạo hữu, như vậy xem ra hơn trăm năm này ngươi dạy xá đệ tu luyện, trợ giúp hắn trở thành thần đạo hay sao?
- Không không. Hơn trăm năm qua đệ đệ ngươi không có học qua bất cứ thứ gì từ ta. Chính xác ra hắn chỉ làm có một chuyện.
Văn sĩ trung niên cười ha hả.
- Cái gì?
Tất cả mọi người khẽ giật mình.
- Dời núi.
Giang Du bí ẩn giống như làm cho người ta phát bực, lúc này hắn lại mở miệng nói.
Tất cả mọi người nhìn nhau, dời núi là có ý gì?
Nhưng mà về sau dưới sự giải thích cặn kẽ của Giang Du, phu thê Giang Thụ Phong nghe không hiểu nhiều, nhưng mà Giang Trần lại chấn động vô cùng.
Như vậy xem ra, Giang Hoàn này thực sự không đơn giản. Chỉ để cho đệ đệ dời núi, ma luyện ý chí và tâm tính, đói ăn quả dại, khát uống nước, nhất định là chủng sơn quả và khai sơn tuyền. Không ngờ có thể khiến cho đệ đệ mình trong lúc mơ hồ tấn chức thần đạo. Bổn sự của Giang Hoàn này chỉ sợ vẫn còn ở trên Giang Trần hắn a.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng bắt đầu kính nể Giang Hoàn này.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Thần Uyên đại lục này vẫn còn ẩn giấu một người như vậy.
- Thần Uyên đại lục tàng long ngọa hổ, đạo hữu thâm tàng bất lộ như vậy quả thực khiến cho người ta ngoài ý muốn a. Đạo hữu, nếu không chê thì mời đạo hữu vào trong uống vài ly.
Giang Hoàn chắp tay nói:
- Như vậy quấy rầy rồi.
Hắn cũng không có khách khí.
Giang Trần nói với phụ mẫu và muội muội:
- Mọi người ở với đệ đệ trước đi, con và vị đạo hữu này đàm đạo một chút.
Tuy rằng Giang Hoàn này là ân nhân của đệ đệ, nhưng mà Giang Trần lại không dám xem thường. Bởi vì tu vi của người này thực sự quá mạnh mẽ, mạnh tới mức Giang Trần cảm giác mình chưa hẳn có nắm chắc gì.
Tồn tại cường đại như vậy Giang Trần cũng không quá yên tâm để cho người một nhà ở gần hắn.
Cũng không phải là Giang Trần đa nghi, mà hắn đã quen với vô số tình cảnh kiếp trước kiếp này, Giang Trần đã không còn là một thiếu niên đơn thuần, rất nhiều chuyện phải dự đoán tới tình huống nguy hiểm.
Dâng rượu lên, Giang Trần mỉm cười:
- Đa tạ đạo hữu cao thượng đưa xá đệ trở về. Một nhà đoàn tụ, ân đức này tất có hồi báo.
Giang Hoàn cười cười, nâng rượu trong chén lên, uống một hơi cạn sạch rồi lại buông ly xuống:
- Một nhà đoàn tụ, tự nhiên là chuyện tốt. Chỉ là sau khi một nhà đoàn tụ, còn có một nhà chưa đoàn tụ a.
Giang Trần không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn qua Giang Hoàn rồi hỏi.
- Xin đạo hữu chỉ giáo cho.
- Ha ha, Giang Trần thiếu chủ nghĩ như thế nào, thì chuyện của ta nói thế đó.
Giang Hoàn nở nụ cười tràn ngập trí tuệ, nhìn qua vô cùng thong dong.
Giang Trần lặng lẽ nhìn đối phương, đối phương cũng thong dong nhìn qua Giang Trần.
Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, dường như cũng mang tâm sự. Một lát sau Giang Hoàn kia đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- Giang Trần thiếu chủ dường như cách thần đạo cửu trọng cũng không còn xa a?
Giang Trần từ chối cho ý kiến:
- Đạo hữu liếc mắt có thể nhìn thấy tu vi của ta, xem ra tu vi của đạo hữu chênh lệch với ta khá nhiều a.
- Ha ha, nghĩ tới việc ta đã sống không dưới mười vạn năm, tu vi không cao hơn ngươi, đó là chuyện xấu hổ vô cùng a.
Trong lúc Giang Hoàn nói chuyện, luôn có thâm ý.
Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần có chút chấn động, nhìn qua đối phương.
- Hơn mười vạn năm, trừ ngủ ra thì tỉnh để hiểu thế sự một chút, sau đó lại ngủ, sau đó lại tỉnh rồi nhìn một chút. Cứ như vậy tuần hoàn, hơn mười vạn năm qua ta đã không nhớ rõ ta ngủ bao nhiêu lâu rồi. Nhớ không rõ đã nhìn thấy bao nhiêu lần thế sự thay đổi. Loại cảm giác tịch mịch này hẳn Giang Trần thiếu chủ hiểu ta chứ?
Lại là một câu nói có thâm ý khác.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, còn không có lên tiếng lại nghe thấy đối phương cảm khái tiếp.
- Khi ta vừa tới đây vẫn là thời kỳ thái cổ, khi đó Thần Uyên đại lục trừ các tộc thái cổ ra, quả thực là hoang vu a. Về sau tiến vào thời kỳ thượng cổ, quần hùng tranh giành, các tộc tranh phách. Về sau Ma tộc lại xâm lấn, tiến vào đại chiến phong ma. Thần uyên đại lục bị phá thành mảnh nhỏ, càng ngày càng suy bại. Lại về sau... Mãi tới gần đây ta tỉnh lại nghe nói ma tộc đã bị diệt, Tứ đại thần thú chân linh cũng lớn lên. Dường như ngày chúng ta chờ rốt cuộc cũng đã tới.
Giang Hoàn dường như đang nói mơ, vẻ mặt tràn ngập vẻ kỳ diệu, thâm ý.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng chau mày, lời nói này rất ngắn, nhưng mà nghe thật sự có cảm giác như trải qua tuế nguyệt vô tận của Thần Uyên đại lục từ thời kỳ thái cổ cho tới thượng cổ, rồi tới nay. Tràn ngập cảm giác tang thương.
Mà loại cảm giác tang thương này, ở trên thân người này không ngờ lại không có vẻ gì là bất thường, chướng mắt. Có thể nói là lai lịch của người này không ngờ so với lịch sử của Thần Uyên đại lục còn sớm hơn một ít.
- Ha ha, tứ đại thần thú chân linh lớn lên, nhưng mà khi trước, ta mang bọn chúng tới, bọn chúng còn là ấu thú, có một ít thậm chí còn chưa nở từ trứng ra. Trong Lưu Ly cung này có một cây Đại La Vân anh quả, có lẽ cũng đã kết quả a.
Giang Hoàn lạnh nhạt nói, nhưng mà bánh xe của lịch sử dường như đi qua miệng hắn, chậm rãi chạy qua vậy, vô cùng chân thật.
Loại tình cảnh này quỷ dị không nói nên lời.
Trong lòng Giang Trần kịch liệt chấn động, tứ đại thần thú chân linh bên ngoài có lẽ đã không có ai không biết. Nhưng mà Đại La vân anh quả, đây chính là thứ ở cấm địa Lưu Ly cung. Giang Trần luôn dùng thủ thuật che mắt ẩn nấp nó đi, căn bản không có bao nhiêu người biết rõ sự tồn tại của nó a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...