Giang Trần, lại là Giang Trần.
Các tu sĩ của Vĩnh Hằng thánh địa đã không nhớ rõ đã bao nhiêu lần trải qua đoạn kinh nghiệm như vậy. Mỗi một lần khi thánh địa xuất hiện nguy cơ, thậm chí là thời điểm rơi xuống hố sâu tuyệt vọng thì Giang Trần đều dùng khí thế như thần binh giáng trần, ngăn cơ sóng dữ, cứu vớt bọn họ giữa cơn nước sôi lửa bỏng.
Các tu sĩ Vĩnh Hằng thánh địa đều vui vẻ ra mặt, đi ra nghênh đón. Ngay cả hai đại thánh chủ đối với Giang Trần cũng vô cùng khách khí.
Vốn Nhị thánh chủ có chút thành kiến với Giang Trần, giờ phút này cũng hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện xưa. Hiện tại hắn ở trước mặt Giang Trần, lại là người yếu thế hơn.
Dùng tu vi và thực lực của Giang Trần hiện tại, cùng với lực ản hưởng của hắn, đừng nói là Nhị thánh chủ này, cho dù là Đại thánh chủ tới cũng phải nhường nhịn Giang Trần ba phần.
Lùi thêm một bước nữa mà nói, chỉ sợ Thánh tổ đại nhân cũng phải dụ dỗ Giang Trần ngon ngọt.
Dù sao biểu hiện và thực lực vừa rồi Giang Trần biểu hiện ra ngoài đã vượt quá nhận thức của bọn họ. Cho dù là lão tổ thần đạo, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ trong tuyệt cảnh.
Thế nhưng mà Giang Trần lại làm được.
Nhìn Hoàng Nhi mang theo nụ cười từ trong thánh địa đi ra, tảng đá lớn trong lòng Giang Trần rốt cuộc cũng rớt xuống đất. Hắn lo lắng vô cùng, gấp rút trở về như vậy, người hắn lo lắng nhất chính là Hoàng Nhi.
Những người khác rất thức thời chủ động lảng tránh.
Ngay cả Già Diệp thần tôn giờ phút này cũng vô cùng phối hợp, mỉm cười tránh lui ra xa xa. Nhìn ngoại tôn nữ mình gặp Giang Trần.
Giang Trần cũng không có rơi vào trong vòng xoáy nữ nhi tình trường, mà chỉ ôn nhu nói chuyện với Hoàng Nhi một lát rồi chủ động gặp Già Diệp thần tôn.
- Chậc chậc, như vậy xem ra, bọn họ có thể trốn ra khỏi Bình Sa đảo, hoàn toàn là công lao của ngươi a.
Già Diệp thần tôn chậc chậc tán thưởng.
- Ta cũng chỉ là một ít việc nên làm mà thôi, khi tới lối ra khỏi Bình Sa đảo, người chiến đấu vẫn là thập đại lão tổ thần đạo của thập đại thánh địa đi chiến đấu.
Giang Trần khiêm tốn nói.
- Hừ, bọn chúng chiếm tiện nghi lớn như vậy, ra tay chiến đấu là lẽ dĩ nhiên. Lại nói, bọn chúng cũng không phải vì bảo hộ một mình ngươi, bọn chúng cũng vì đường mưu sinh của mình mà ra sức. Giang Trần, tuy rằng lão phu thưởng thức ngươi, nhưng nếu như ngươi không phải là người mà ngoại tôn nữ ta coi trọng, có mấy lời ta cũng không muốn nói quá rõ. Nhưng mà Hoàng Nhi đã tán thành ngươi như vậy, người một nhà như chúng ta vốn cũng không nên nói hai lời.
- Tiền bối có lời gì cứ nói, đừng ngại.
Người khác chưa chắc Giang Trần đã can tâm tình nguyện xưng hô là vãn bối. Thế nhưng mà trước mặt Già Diệp thần tôn, hắn thực sự là vãn bối, hơn nữa không chỉ thua một bối phận.
- Ngươi bắt hai tên Kim Ngân hộ pháp này, lão thất phu Quang Độ kia tất sẽ nhận được tin tức. Hiện tại đây là chuyện tốt, nhưng cũng rất có thể chuyển biến thành chuyện xấu bất kỳ lúc nào. Vạn nhất lão thất phu Quang Độ kia giận tím mặt, tự mình tới đây, các ngươi có nắm chắc có thể ứng phó được hay không?
Trên thực tế Già Diệp thần tôn vô cùng thống hận Quang Độ lão nhân. Bởi vì bọn họ trong Vô tận lao ngục không phải là ngày một ngày hai bất hòa với nhau.
Quang Độ lão nhân sau khi rời khỏi Vô tận lao ngục, đi vào Vạn Uyên đảo, cũng muốn thành lập sự nghiệp một phen, muốn kéo theo một đám đội ngũ của mình.
Già Diệp thần tôn rất không thưởng thức con người của Quang Độ lão nhân này, càng đối với việc trong lúc mấu chốt làm loạn của hắn vô cùng khinh thường.
Già Diệp thần tôn có lẽ đối với Vạn Uyên đảo không có bao nhiêu cảm tình, nhưng mà hắn đứng trên lập trường của nhân tộc, vẫn cảm thấy có lẽ nên lấy đại cục làm trọng.
Thế nhưng mà tất cả trò khôi hài của Quang Độ lão nhân này kỳ thực đều rõ ràng cho thấy, Quang Độ lão nhân căn bản không phải là người lấy đại cục làm trọng.
Hắn chính là một kẻ đục nước béo cò.
Giang Trần biết rõ Già Diệp thần tôn đã hỏi như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn. Hai đại hộ pháp kia nếu như là tâm phúc của Quang Độ kia, tâm phúc bị bắt, tự nhiên Quang Độ kia phải có biện pháp biết được trước tiên.
Đổi lại vị trí mà suy nghĩ, Giang Trần cảm thấy nếu như người thân nhất của hắn rơi vào trong tay giặc, hắn tất sẽ đừng ngồi không yên, sẽ tự thân xuất mã.
Lúc này đám người Tử Xa Mân cùng với hai đại thánh chủ tụ họp lại, cũng đi tới, nhịn không được hỏi:
- Già Diệp thần tôn, đoạn đường này chúng ta thường xuyên nghe bọn chúng nói với Quang Độ đại nhân gì đó. Rốt cuộc Quang Độ đại nhân này lợi hại tới cỡ nào?
- Người này thực lực còn mạnh hơn ta. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã là thần đạo tứ trọng, là tu sĩ thần đạo trung giai chân chính. Mà theo ta phỏng đoán, lão hổn đã Quang Độ này tu vi hẳn thực sự là thần đạo trung giai, ít nhất trước mắt ta còn kém hắn.
Già Diệp thần tôn không phải là loại người khiêm tốn, hắn đã nói như vậy, tu vi của Quang Độ lão nhân kia quả thực vô cùng đáng sợ. 𝖳𝑟u𝘺ện chính ở ( 𝖳RuM𝖳R𝖴𝐘 𝐸𝙽.𝓥n )
Giang Trần trầm ngâm không nói, hắn đang suy nghĩ lời nói trước đó của Già Diệp thần tôn.
Hắn còn nhớ rõ, Già Diệp thần tôn từng nói, nếu như là ba người đấu với Quang Độ lão nhân thì có thể thủ hòa. Còn năm hắn có hy vọng thủ thắng.
Thần điểu Chu tước và thần thú Huyền Vũ, tuyệt đối có sức chiến đấu vượt Già Diệp thần tôn.
Mà hắn và Long Tiểu Huyền cùng với Tiểu Bạch, tổ hợp lại so với sức chiến đấu của thần đạo so giai có thể nói là ngang hàng. Như vậy tính ra, sức chiến đấu tổng thể cộng lại, vẫn có hy vọng chiến một trận với Quang Độ lão nhân.
Nếu như Thánh tổ của Vĩnh Hằng thánh địa trở về, nhân thủ càng thêm đầy đủ.
Đương nhiên Quang Độ lão nhân kia sẽ không đơn thương độc mã mà tới, cũng chắc chắn sẽ không đơn thương độc mã tới. Nếu như hắn lại mang theo một đám tu sĩ thần đạo, vậy thì rất khó giải quyết.
Cho nên giai đoạn hiện tại, chỉ có thể cầu nguyện đám thập đại lão tổ của thập đại thánh địa tụ tập một chỗ có thể đánh thắng một cách nhanh gọn, gạt đi một ít lực lượng bên phía đối thủ.
Hiện tại mỗi một phần lực lượng đều quyết định xu thế đối lập của thực lực song phương. Chênh lệch rất đáng sợ.
Cho nên bất luận lúc nào, làm suy yếu thực lực của địch nhân đều là chuyện cực kỳ quan trọng.
- Bốn tên tù binh kia ngươi định xử trí thế nào?
Già Diệp thần tôn nghiêng đầu hỏi Giang Trần.
Giang Trần suy nghĩ một lát vẫn thành thật lắc đầu, hắn còn chưa nghĩ kỹ chuyện này.
Trước đó hắn cũng thu phục được một đám tu sĩ Thiên Vị, chỉ là thu phục được đám tu sĩ Thiên Vị có thể thông qua thần thức điều khiển, có thể một ý niệm khống chế sinh tử đối phương, làm cho đối phương thần phục.
Thế nhưng mà đối với tu sĩ thần đạo mà nói, thần thức điều khiển chưa hẳn đã hữu hiệu. Mấu chốt nhất chính là hiện tại dù sao Giang Trần cũng chỉ là Thiên Vị sơ giai, thần thức tuy rằng có thể sánh vai với tu sĩ thần đạo, nhưng muốn nói dùng thần thức điều khiển bốn tu sĩ thần đạo, nguy hiểm vẫn tương đối lớn.
Vạn nhất bị thần thức đối phương cắn trả, hắn lại trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị mà nói, rất có thể sẽ chịu thiệt.
Giang Trần đối với cảnh giới thần thức của mình rất có tự tin, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà tự đào cái hố chôn lớn cho mình. Dù sao hiện tại hắn còn không thể nào chịu đựng được nguy hiểm như vậy.
Nếu như là một người thì Giang Trần còn có thể miễn cưỡng thử một chút. Điều khiển bốn người, vạn nhất bọn chúng thương lượng tốt, cùng dùng thần thức đối kháng. Nếu như đối phương cam lòng liều chết phản kháng, cho dù không có cách nào thông qua thần thức đồng quy vu tận với hắn, lợi dụng lực lượng cắn trả cũng hoàn toàn có khả năng làm cho Giang Trần bị thương.
Nhất là hai đại hộ pháp kia, bản thân bọn chúng có khả năng đã bị lão thất phu Quang Độ kia điều khiển. Nếu như hắn đi điều khiển lại bọn chúng, nguy hiểm càng lớn.
Đầu tiên là phải xóa đi ấn ký thần thức của Quang Độ lão nhân. Sau đó lại phải dung nhập thần thức vào trong thức hải của bọn họ, mỗi một bước đều tràn ngập nguy hiểm.
Trước khi tiến vào thần đạo, Giang Trần không muốn gánh chịu nguy hiểm quá lớn. Đương nhiên một khi Giang Trần tiến vào thần đạo, cảnh giới thần thức sẽ cường đại dị thường, thần thức điều khiển tù binh cường đạo chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...