Cửa thứ chín, thật sự có người thông qua được.
Tất cả cao tầng, đều đứng lên, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ khiếp sợ. Hiển nhiên, bọn hắn cũng bị rung động thật sâu.
- Rốt cuộc là ai? Cái này là thiên tài bực nào a?
Tất cả mọi người, trong đầu đều hiện lên ý nghĩ như vậy, không hề nghi ngờ, bất kể là ai, đều bị mỗi người ở đây hâm mộ.
Loại thiên phú này, đã vượt xa mọi người dự đoán. Dù là những cự đầu này, có người nào ở cái tuổi ấy, có thiên phú yêu nghiệt như thế?
Không có một cái nào!
Nói cách khác, người trẻ tuổi thông qua cửa thứ chín kia, ở trên thiên phú, đã miểu sát tất cả bọn hắn.
- Kỳ đạo hữu, ngược lại phải sớm chúc mừng các ngươi. Được thiên tài này, tương lai của Vĩnh Hằng Thánh Địa thật sự là bừng sáng, quả nhiên là để cho người ao ước!
Có người cười ha hả nói với Vĩnh Hằng Thánh Địa Đại Thánh Chủ.
Giờ phút này, thái độ của Đại Thánh Chủ lại thấp điều khác thường, bề bộn giải thích nói:
- Bây giờ còn không biết là thiên tài nhà ai, chưa hẳn là người của Vĩnh Hằng Thánh Địa ta a.
- Ha ha, ta cảm thấy, nhất định là Giang Trần hiền chất rồi. Thiên tài khác, mọi người đều hiểu rõ, đối với năng lực của bọn hắn, cũng có một dự đoán.
- Nói cũng đúng, coi như là mấy thiên tài cấp cao nhất của các Đại Thánh Địa, mọi người cũng đoán được cực hạn của bọn hắn, đại khái biết rõ trình độ của bọn hắn. Chỉ có Giang Trần, quật khởi quá nhanh, mọi người đối với thực lực của hắn, vẫn khuyết thiếu nhận thức.
- Kỳ đạo hữu, thật sự là chúc mừng. Người trẻ tuổi ưu tú như thế, quả nhiên là có thể ngộ nhưng không thể cầu. Chỉ là nghe nói hắn không phải là Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi bồi dưỡng, đến từ Nhân loại cương vực. Tại hạ ngược lại có chút bận tâm, hắn đối với Vạn Uyên đảo chúng ta, sẽ có cảm giác nhận đồng sao?
Đại Thánh Chủ đối với những lấy lòng này, cũng không coi là đúng. Gặp dịp thì chơi lời khách sáo mà thôi.
Nói sau, sau lưng những lời khách sáo này, đến cùng ẩn chứa tâm tư như thế nào, vậy thì khó nói rồi. Có lẽ, biểu hiện ra cười ha hả chúc mừng người, nhưng sau lưng lại ghen ghét muốn chết, hận không thể để Vĩnh Hằng Thánh Địa lập tức xui xẻo mới tốt. Cho nên, Đại Thánh Chủ cũng không có lâng lâng.
Mà cười nhạt nói:
- Cho nên ta nói, các vị là suy nghĩ nhiều. Bên trong còn có gần mười thiên tài, xông qua cửa thứ chín, mỗi người đều có thể. Giang Trần chỉ là một cái bên trong mà thôi. Đương nhiên, thân thế của Giang Trần, hiện tại mọi người đã biết rồi. Dùng hiểu biết của bổn tọa, hắn trời sinh là nam nhân có đảm đương. Vận mệnh của hắn, tuyệt đối không có khả năng chỉ cực hạn ở Nhân loại cương vực. Nhân loại cương vực miếu quá nhỏ, không dung được hắn. Đợi một thời gian, hắn đại biểu, khẳng định không phải Nhân loại cương vực, cũng không chỉ là Vạn Uyên đảo, mà là cả Thần Uyên Đại Lục!
Những lời này của Đại Thánh Chủ rất đường hoàng, hùng hồn đầy lý lẽ, khuyên bảo ít người không nên tìm cớ ly gián.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người cho rằng, người tiến vào cửa thứ mười, nhất định là Giang Trần.
- Nói cho cùng, Giang Trần là đến từ Nhân loại cương vực, tiềm lực có hạn. Dùng ta xem, Vạn Uyên đảo thiên tài nhiều như vậy, ai cũng có thể kích phát tiềm lực, bộc phát ra sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa. Loại thiên tài thi đấu này, không phải là cơ hội để những thiên tài kia đột phá cực hạn, phá kén mà ra sao?
- Nói cũng có đạo lý, bổn tọa cảm thấy, Bách Hoa Thánh Địa Lộc Minh Dã, Độc Phi Thạch Thanh Lộ, đều là hạt giống tốt có tiềm lực.
- Ha ha, bây giờ chúng ta tranh luận không có ý nghĩa, đoán chừng đáp án cũng sắp công bố rồi. Không bằng chúng ta mỏi mắt mong chờ? Bất kể nói thế nào, Vạn Uyên đảo có thể ra một siêu cấp thiên tài, cuối cùng là chuyện tốt.
- Ân, mười Đại Thánh Địa chúng ta kết minh là thế phải làm, siêu cấp thiên tài kia, sẽ vì Thánh Địa của hắn, tranh thủ đến rất nhiều ủng hộ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================
- Có đạo lý, thiên tài như thế, ngày khác nhất định trở thành nhân vật lãnh tụ.
Trong nội tâm Đại Thánh Chủ mừng thầm, nhưng đồng thời còn có một ít lo lắng. Nàng cảm thấy người xâm nhập cửa thứ mười kia, nhất định là Giang Trần.
Một phương diện khác, nàng lại lo lắng, vạn nhất không phải Giang Trần, việc này đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa đả kích sẽ càng lớn. Dù sao, hiện tại rất nhiều người đều cảm thấy cái kia chính là Giang Trần.
Nếu không có đạt đến mọi người mong muốn, lực phản tác dụng sẽ rất lớn.
- Giang Trần a, ngươi nhất định phải không chịu thua kém.
Trong nội tâm Đại Thánh Chủ âm thầm cầu nguyện.
Hiện trường vẫn nghị luận nhao nhao, có người hỏi:
- Đúng rồi, trong truyền thuyết, thập đại cấm đảo của Bình Sa Đảo, từng cấm đảo, đều có truyền thừa cổ xưa. Nhất là mấy cấm đảo cuối cùng, cấm đảo thứ mười càng thêm thần bí, mọi người biết bên trong có mê hoặc gì sao?
- Cấm đảo thứ mười, nghe nói là cấm đảo chân chính. Các vị ở đây, thời điểm các ngươi tuổi trẻ, đã tiến vào cấm đảo thứ mười chưa?
- Giống như trong lịch sử, các thiên tài tiến vào cấm đảo thứ mười, đều không có đi ra a.
- Cái gì?
Trong nội tâm Đại Thánh Chủ co lại, đột nhiên nhớ tới, giống như trong điển tịch ghi lại, đích thật là có việc như vậy.
Chỉ có điều, gần mấy vạn năm nay, phàm là đến Bình Sa Đảo thí luyện, không ai có thể tiến vào cấm đảo thứ mười, cho nên, những sự tình này đã không có người để ý.
Đột nhiên có người nhắc nhở, Đại Thánh Chủ mới nhớ ra, Vạn Uyên đảo đích thật là có điển cố như vậy. Cấm đảo thứ mười của Bình Sa Đảo, được người xưng là Tử Vong đảo.
Một khi có người tiến vào, tuyệt đối không thể còn sống đi ra. Cho dù là những thiên tài xuất sắc nhất kia, ngẫu nhiên có mấy cái tiến vào cấm đảo thứ mười.
Nhưng mà không ngoại lệ, những người này đều không thể đi ra.
Biểu lộ của Đại Thánh Chủ thoáng cái trở nên thập phần ngưng trọng, vẻ mặt của Tử Xa Mân vốn là tươi cười, cũng đột nhiên đóng băng lại.
Hắn lại chưa nghe nói qua chuyện như vậy, thấy mọi người như thế, hắn nhịn không được truyền âm hỏi:
- Đại Thánh Chủ, chẳng lẽ thực sự như vậy sao?
Đại Thánh Chủ chỉ hận không thể đánh mình mấy cái tát, mình lại quên tình báo trọng yếu như vậy? Vậy mà trước đó không có nhắc nhở Giang Trần?
Nếu như thông qua được cửa thứ chín, không bước vào Hư Không kiều của cấm đảo thứ mười, sẽ không xảy ra chuyện gì a.
Thế nhưng mà, nghe nói một khi tiến nhập cấm đảo thứ mười, vậy cũng đừng nghĩ trở ra. Có người nói, Hư Không kiều đi thông hòn đảo thứ mười, là Nại Hà Kiều.
Mà cấm đảo thứ mười, là trực tiếp đi thông Hoàng Tuyền chi lộ.
Cái thuyết pháp này, hoặc nhiều hoặc ít là có chút gò ép. Nhưng mà đạo lý trong đó, lại không phải không có.
Cho tới bây giờ, còn thật không có ghi chép, người tiến nhập cấm địa thứ mười, còn có thể còn sống đi ra.
Chứng kiến biểu lộ của Đại Thánh Chủ như thế, sắc mặt của Tử Xa Mân cũng đột nhiên biến đổi. Biết rõ tin đồn kia, hơn phân nửa là thật sự.
Tử Xa Mân có chút sợ rồi, hắn biết rõ Giang Trần là thiên tài. Thế nhưng mà, thiên tài cường đại trở lại, đối mặt cấm đảo đáng sợ như thế, quán tính pháp tắc cường đại như thế, Giang Trần có thể ngoại lệ, có thể đổi mới lịch sử, trở thành thiên tài thứ nhất đi ra cấm đảo thứ mười sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...