Nhìn thấy bọn người Giang Trần đi tới, Vệ Dung cũng có chút khó chịu nổi, bất quá hắn lập tức quay người đi, hiển nhiên là không muốn để mấy người Giang Trần chứng kiến quẫn cảnh của hắn.
Ngô Du cùng hắn quan hệ không tệ, tiến lên hỏi:
- Vệ Dung, thí luyện còn chưa kết thúc, ngươi lắc lư ở nơi này, không cùng phân đội chung một chỗ, sẽ rất nguy hiểm a.
Vệ Dung nhún nhún vai, cười khổ nói:
- Hiện tại ta một viên Thí Luyện Châu cũng không có, ai muốn cản đường cướp bóc ta, đó là mắt bọn họ bị mù.
- Ngươi không có Thí Luyện Châu? Vậy Thí Luyện Châu của ngươi đâu?
Ngô Du không hiểu ra sao.
- Trước kia ta đề cập tới, Thí Luyện Châu của ta, đều ở chỗ Tuy Thần sư huynh. Hiện tại Tuy Thần sư huynh không để ý ta, một người xuất cốc, đã không thấy tăm hơi. Hơn nữa, Thí Luyện Châu của Tuy Thần sư huynh, khả năng cũng không ở trên người hắn. Có lẽ trong nội tâm hắn xấu hổ với chúng ta, cho nên chủ động tránh né a.
Vệ Dung một mực đi theo Tuy Thần công tử, quan hệ cùng Tuy Thần công tử rất mật thiết.
Cho nên, hiện tại Tuy Thần công tử bỏ hắn mặc kệ, Vệ Dung căn bản không cách nào thích ứng.
Bọn người Giang Trần hai mặt nhìn nhau.
Ngô Du nhịn không được nhắc nhở:
- Vệ Dung, ta không có ý châm ngòi quan hệ giữa các ngươi, nhưng mà, nhị vị Thánh Nữ không có cướp đoạt Thí Luyện Châu trên người Tuy Thần sư huynh. Cho nên, ngươi nói lòng mang áy náy, chủ động tránh né, căn bản là không thể.
Vệ Dung khẽ giật mình:
- Thật sao? Các nàng... vì cái gì các nàng không cướp Thí Luyện Châu?
Hiển nhiên, ở Vệ Dung xem ra, đây cơ hồ là sự tình không thể tưởng tượng nổi. Đã thành tù nhân, không có đạo lý không chiếm tiện nghi có sẵn a.
- Dù sao ta chỉ nói bấy nhiêu, nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.
Ngô Du tự nhiên sẽ không nhiều lời, dù sao quan hệ của người ta rất mật thiết, hắn nói nhiều, cũng có hiềm nghi châm ngòi.
Giang Trần cười cười:
- Vệ Dung, trước đó ngươi đã nhận được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu?
- Ta nhớ hình như bảy viên.
- Vậy phân đội của các ngươi, tổng cộng đã nhận được bao nhiêu viên?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Hình như hai ba mươi viên a.
Một phân đội nhỏ, có ba người, bình quân xuống, có lẽ có 30 viên Thí Luyện Châu.
Nhưng mà đại đa số đội ngũ, là không đạt được số bình quân này.
Ít nhất, phân đội nhỏ do Tuy Thần công tử lãnh đạo, sẽ không đạt tới. Đương nhiên, bọn hắn cách 30 viên, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.
Giang Trần lại cười khổ nói:
- Nhị vị Thánh Nữ chú ý phong độ, không có cướp đi Thí Luyện Châu của hắn, nếu đầu óc hắn sung huyết, còn lại hai ba ngày, nếu bị người khác nhặt tiện nghi, vậy thì khôi hài rồi.
Dùng chỉ số thông minh cùng thực lực của Tuy Thần công tử, việc này thật đúng là có phong hiểm rất lớn. Nếu như đến lúc đó Thí Luyện Châu của Tuy Thần công tử rơi xuống trong tay người khác, cái kia thật đúng là không bằng rơi vào trong tay hai đại Thánh Nữ. Ít nhất, hai đại Thánh Nữ kia đối với việc phân đội của bọn họ đoạt giải nhất, là không tạo thành uy hiếp gì.
Còn lại mấy ngày, bọn người Giang Trần lại không có tính toán đi mạo hiểm, cũng không có ý định làm cái gì. Tìm một địa phương tương đối yên tĩnh, chờ qua hết mấy ngày còn lại.
Mà trừ bọn họ ra, những phân đội nhỏ khác, mấy ngày chém giết cuối cùng, càng là tiến nhập trạng thái gay cấn.
Các đạo nhân mã va chạm, càng là huyết tinh không chịu nổi.
Bọn người Giang Trần ở trong trận pháp, người khác tìm cũng tìm không thấy bọn hắn, tự nhiên có thể rảnh rỗi xem hoa nở hoa tàn, xem người khác chém giết, cảm giác cũng không tệ.
Ba ngày chém giết cuối cùng này, cũng làm cho rất nhiều Thí Luyện Châu tập trung vào trong tay một số ít người, rất nhiều phân đội, thông qua vài ngày cướp đoạt cuối cùng, số lượng Thí Luyện Châu trong tay, cũng không ngừng tăng vọt.
Mà mặc dù Giang Trần không có động tác gì, nhưng đối với một ít nhân vật đưa tới cửa, có thể gõ cũng sẽ không bỏ qua.
Tuy thu hoạch không lớn, nhưng Thí Luyện Châu ngược lại được một tí. Kể từ đó, số lượng Thí Luyện Châu của phân đội Giang Trần, đã thẳng đến 300.
- Sư huynh, phân đội của chúng ta, lần này đoạt giải nhất là tuyệt đối không có vấn đề. Có lẽ, chúng ta vượt lên tên thứ hai, sẽ là một chênh lệch phi thường đáng sợ!
Ngẫm lại cái này, Ngô Du cùng Cam Ninh cũng thập phần hưng phấn. Nếu như không tổ đội với Giang Trần sư huynh, bọn hắn đừng nói đoạt giải nhất, có thể không kế cuối cũng tính toán vận khí tốt.
Rất nhiều tu sĩ, muốn im lặng cũng khó có khả năng, mấy ngày cuối cùng, rất nhiều tu sĩ đều mệt mỏi, tránh né cường giả tìm tòi cùng cướp đoạt.
Lại có mấy người, có thể như bọn hắn, tâm tính buông lỏng, an an ổn ổn như vậy?
Quan trọng nhất là, bọn hắn với tư cách thành viên của phân đội, lấy được ban thưởng cũng nhiều vô cùng.
Mười lăm ngày thời gian, cuối cùng đã tới, phân đội nhỏ của Giang Trần, dùng thần thái cực kỳ nhàn nhã, đi ra thí luyện đảo.
Có thể nói, ba ngày cuối cùng, cho dù là những Thánh Nữ kia, cũng tránh không khỏi chém giết đáng sợ. Ngay cả Tư Đồng Thánh Nữ, tựa hồ cũng trải qua không ít chiến đấu, nhìn về phía trên thần thái có chút mệt mỏi. Mà Dao Quang Thánh Nữ cũng tràn đầy mệt mỏi, xem xét là bị giày vò không nhẹ a.
Về phần Độc Phi Thạch Thanh Lộ, trải qua Giang Trần đả kích, trình độ nhiệt tình của nàng thoáng cái giảm xuống rất nhiều, trở nên rất thấp điều.
Một ít thiên tài đỉnh cấp chí đoạt quán quân khác, hoặc là thần thái chán nản, hoặc là vẻ mặt hưng phấn, đương nhiên cũng có người im lặng, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Quy tắc của trận đấu, vẫn tương đối nghiêm khắc. Tuy không ít người bị trọng thương, thậm chí không ít người thiếu tay thiếu chân.
Nhưng sáu mười người đi vào, vẫn đủ sáu mười người đi ra, không có ai chết cả.
Bất quá, luận thành tích, vậy thì khó nói rồi. Bọn người Giang Trần, về tới trận doanh của Vĩnh Hằng Thánh Địa, Đại Thánh Chủ cùng mấy ngườiTử Xa Mân, sớm chờ đã lâu.
- Như thế nào?
Tử Xa Mân tươi cười nhìn Giang Trần. Dùng hiểu biết của Tử Xa Mân đối với Giang Trần, thành tích chắc chắn sẽ không kém.
Giang Trần cười cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, quá trình cũng coi như thuận lợi, chỉ có Ngô Du hơi ăn chút đau khổ, bất quá cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
- Được bao nhiêu viên Thí Luyện Châu?
Tử Xa Mân nói thẳng, đây mới là trực quan nhất. Có thể đoạt giải quán quân hay không, còn phải nhìn số lượng Thí Luyện Châu, không phải quá trình thuận lợi hay không quyết định quán quân.
Cam Ninh mặt mày hớn hở nói:
- Đoạt giải nhất khẳng định không có vấn đề gì, trừ khi xuất hiện kỳ tích, mới có thể ngăn cản chúng ta đoạt giải nhất!
Cam Ninh cố ý nói rất lớn, thoáng cái để cho rất nhiều người ghé mắt nhìn sang. Nghĩ thầm thằng này là ai? Cao điệu như vậy, không thổi sẽ chết sao?
Đoạt giải nhất? Đoạt giải nhất dễ dàng như vậy sao?
Lúc này, Tuy Thần công tử cũng đúng lúc trở về, Vệ Dung cùng một người khác, thì trông mong đi theo sau lưng Tuy Thần công tử, vẻ mặt lo được lo mất, không quá nắm chắc.
Tuy Thần công tử cũng nghe thấy Cam Ninh rống, nhịn không được giễu cợt nói:
- Mở miệng ngậm miệng là đoạt giải nhất, các ngươi có bao nhiêu Thí Luyện Châu? Vượt qua 100 viên sao?
Cam Ninh nghe ngữ khí của Tuy Thần công tử bất thiện, trong lòng cũng khó chịu. Nghĩ thầm ngươi còn có tư cách gì cuồng? Nếu như không phải Giang Trần sư huynh, ngươi còn bị hai nữ nhân giam giữ a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...