Giang Trần xem xét một lát, thoáng cái cảm ứng, lại có điều suy nghĩ, thế nhưng không có vạch trần. Mà tiếp tục tiến lên, có lẽ có người âm thầm nhìn vào hắn.
Nhưng mà thí luyện trong hòn đảo này, bản thân phải đối mặt với hơn chục đối thủ, bị ngươi ta nhìn chằm chằm vào cũng rất là bình thường, không có khả năng mỗi một lần bị nhìn chằm chằm vào đều phải điều tra rõ manh mối.
Nếu như thực sự muốn làm vậy, đâu còn thời gian và tinh lực đi tìm kiếm Thí Luyện châu cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Giang Trần hết sức chăm chú, dựa theo tiết tấu của mình tới tiến hành.
Rất nhanh, sắc trời đã chạng vạng tối. Sắc trời chậm rãi ảm đạm. Bóng tối đã thống trị mặt đất.
Giang Trần hơi nhíu mày, nhìn qua trời chiều.
Bóng đêm hàng lâm, đối với Giang Trần mà nói kỳ thực cũng không sao cả. Hắn cũng không cho rằng có một thiên tài nào của thập đại thánh địa có thể chính thức uy hiếp được hắn.
Sự lo lắng của hắn kỳ thực là cho Ngô Du và Cam Trữ.
Nếu như trong bóng đêm này không có cách nào liên lạc với bọn họ, đêm nay sẽ vô cùng gian nan. Bóng đêm là hoàn cảnh phạm tội tốt nhất.
Mà đối với loại thiên tài tu vi hơi yếu như Cam Trữ mà nói, bóng tối không dễ di chuyển. Chỉ cần hơi sơ xuất là có thể bị người khác ám toán.
Giờ phút này Cam Trữ quả thực cũng dựa theo dặn dò của Giang Trần mà làm. Hắn thu thập rất nhiều lá cây Thương Tâm thụ, tinh luyện ra nước, bôi lên trên người mình.
Cả buổi chiều, phạm vi hoạt động của Cam Trữ cũng không cao hơn mười dặm. Mỗi một lần hoạt động, đều cẩn thận từng li từng tí.
Mỗi khi tới một nơi nào đó, điều đầu tiên nghĩ tới chính là che giấu bản thân mình.
Nhưng mà vận khí của hắn cũng không quá tồi, trong lúc vô tình lại phát hiện ra một khỏa Thí Luyện châu.
Giờ phút này Cam Trữ nhìn qua bóng đêm hàng lâm, trong lòng bồn chồn. Hắn biết rõ dùng tu vi của mình, trong bóng đêm này dễ chịu thiệt nhất.
Một khi bóng đêm hàng lâm, mình coi như ở ẩn, ngủ đông, bất động, mà cho dù là vậy cũng chưa chắc đã an toàn.
Nhưng mà hắn biết rõ, trong giai đoạn hiện tại, phải tiếp nhận sự thực này, phải dựa theo kế hoạch đã ước định từ trước. Chỉ dựa vào bản thân Cam Trữ tuyệt đối không có cách nào sống quá nửa tháng này, chứ đừng nói là ở bên trong nhận được rất nhiều Thí Luyện châu. Trên người mỗi thiên tài phải có mười khỏa Thí Luyện châu thì mới coi như là hợp cách.
Nhưng mà Cam Trữ cũng không dám nghĩ nhiều, hắn không cảm thấy mình có thực lực kia. Đối mặt với nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, có thể nhận được mười khỏa Thí Luyện châu.
- Bỏ đi, không nên suy nghĩ bậy bạ, ta sẽ ở ẩn, ẩn thân ở nơi này, cố gắng ít xuất hiện. Ta sợ người khác, người khác chưa hẳn đã sợ ta. Trong hòn đảo này, ai cũng không thể nào an toàn tuyệt đối. Trừ phi là loại thiên tài đỉnh cấp như Giang Trần sư huynh.
Cam Trữ an ủi mình.
Hắn biết rõ thập đại thánh địa vẫn có một đám thiên tài đỉnh tiêm. Kỳ thực Cam Trữ cũng đang suy đoán, rốt cuộc tu vi của Giang Trần sư huynh đã tới tình trạng nào rồi?
Theo Cam Trữ biết, thập đại thánh địa cũng có mấy thiên tài tiếp cận tới Thiên Vị cao giai.
Mấy người kia, luôn là thiên tài trẻ tuổi đỉnh phong trong Vạn Uyên đảo. Có ít người thậm chí là Hạ Hầu tông lúc trước cũng phải cam bái hạ phong.
Tuy rằng Hạ Hầu Tông luôn nói khoác bản thân mình là mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi của Vạn Uyên đảo, nhưng trên thực tế, Hạ Hầu gia tộc chỉ là thế gia nhất lưu, đối với Thánh địa vẫn thiếu hiểu biết.
Thập đại thánh địa, ngọa hổ tàng long, làm sao có thể để cho Hạ Hầu Tông trở thành thiên tài trẻ tuổi đệ nhất Vạn Uyên đảo cơ chứ? Đó là chuyện căn bản không quá thực tế.
Ngay khi Cam Trữ nghĩ ngợi lung tung, hắn bỗng nhiên cảm ứng được một chút chấn động có chút vi diệu.
Sau một khắc, trong lòng Cam Trữ sinh ra cảnh báo. Hắn có một loại dự cảm mình bị người ta nhìn chằm chằm vào. Mặc dù mình đã ẩn nấp rất kín đáo, nhưng mà rốt cuộc vẫn bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Có lẽ đối phương không cố ý vì hắn mà tới đây. Nhưng không thể nghi ngờ, mình đã bị đối phương nhìn chằm chằm vào, gặp phải phiền toái.
Ý niệm này chợt hiện lên trong đầu Cam Trữ, thân thể đột nhiên bạo động, hướng về phía một cây cổ thụ mà xẹt qua.
Sưu..
Tại chỗ ẩn thân của Cam Trữ trước đó, một đạo tiên ảnh hung hăng nện vào đó. Lập tức khiến cho một đám cành lá bay tán loạn. Nếu như không phải Cam Trữ thoát thân nhanh, tiên ảnh này chỉ sợ sẽ khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng chạy thoát sao?
Một đạo thanh âm lạnh nhạt từ một nơi cách đó không xa truyền tới:
- Ở trước mắt ta ngươi còn muốn chạy thoát?
Cam Trữ nghe thấy thanh âm này, tuy rằng không nhận ra, nhưng mà có thể cảm nhận được chủ nhân của thanh âm này tuyệt đối là loại người sát phạt quyết đoán.
Đối phương đã ra tay, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trong lòng Cam Trữ âm thầm kêu khổ, đây cũng không phải là cục diện mà hắn muốn. Vốn hắn nghĩ, mình có thể sớm hội họp với Giang Trần sư huynh một chút.
Thế nhưng mà nguyện vọng thì tốt đẹp, nhưng sự thực lại tàn khốc như vậy.
- Tiểu tử, giao Thí luyện châu ra đây, sau đó đầu hàng, ta sẽ không để cho ngươi ăn quá nhiều đau khổ.
Thanh âm lạnh nhạt kia lần nữa vang lên.
Cam Trữ lúc này cơ hồ muốn dâng một khỏa Thí Luyện châu trên người lên cho đối phương, sau đó đầu hàng.
Nhưng mà hắn lập tức ý thức được một việc, nếu như hắn giao ra một khỏa Thí Luyện châu, có nghĩa là rất có thể mình sẽ trở thành người trợ giúp cho tiểu đội của đối phương.
Vạn nhất cuối cùng tiểu đội mình so đấu thua bởi một khỏa Thí Luyện châu thì sao?. Truyện Quân Sự
Nếu như giao ra, người này sẽ bỏ qua hắn? Giết nhất định là không, nhưng đánh hắn một trận, đánh cho nửa sống nửa chết, lại ném tới trong góc, tùy ý để cho tự sinh tự diệt.
Nghĩ tới loại khả năng này, da đầu Cam Trữ run lên.
- Không được, cho dù không địch lại, cũng phải đối kháng một chút.
Cam Trữ không biết rõ thực lực của đối phương, nhưng mà hắn đối với lực phòng ngự của mình vẫn còn có chút tin tưởng.
Cam Trữ chủ tu thuộc tính Thủy, hắn ở lĩnh vực thuộc tính Thủy, các loại thần thông cũng vô cùng có tâm đắc. Lúc trước Cam Trữ chiến một trận với Giang Trần, bởi vì Giang Trần hạ thủ lưu tình cho nên mới giữ lại mặt mũi cho Cam Trữ.
Cũng bởi vì trận chiến ấy mới khiến cho Cam Trữ ý thức được Giang Trần là một thiên tài cường đại tới cỡ nào.
Nhưng mà, thiên tài khác trong Vạn Uyên đảo không có khả năng ai cũng cường đại như Giang Trần. Cho nên Giang Trần quyết định, vô luận thế nào mình vẫn nên chống lại một chút.
Lập tức, Cam Trữ chuẩn bị phòng ngự.
Toàn thân tỏa ra gợn sóng, từng vòng rung động tràn ngập quanh thân Cam Trữ.
Cam Trữ có một cái Thủy Thần chi tí, phi thường không tồi, công thủ một thể, là thứ cường đại nhất để Cam Trữ trông cậy vào. Lúc trước khi hắn luận bàn với Giang Trần, là Thiên Vị tam trọng.
Đã nhiều năm như vậy, Cam Trữ biết hổ thẹn sau đó đứng lên, ở thời điểm mấu chốt cũng nhận được đột phá, hôm nay cũng là thiên tài Thiên Vị tứ trọng.
Tu vi này trong top sáu mươi thiên tài của các thánh địa Vạn Uyên đảo lần này có lẽ chỉ xếp ở top cuối. Nhưng mà Cam Trữ thủy chung cho rằng, muốn chiến thắng Cam Trữ hắn cũng không có dễ dàng như vậy.
- Tiểu tử, xuất hiện đi.
Thanh âm kia lần nữa vang lên:
- Ngươi cho rằng trốn ở phía sau đại thụ ta sẽ không làm gì được ngươi sao?
Thanh âm kia cực kỳ kiêu căng, giống như đã khống chế sinh tử của Cam Trữ.
Cam Trữ bất động, cũng không bị đối phương chọc giận, dựa theo tiết tấu của mình, chậm rãi chuẩn bị Thủy Văn không gian phòng ngự chung quanh.
Chiến đấu một khi bùng phát, đối phương tất sẽ tốc chiến tốc thắng.
Nếu như không thể tốc chiến tốc thắng, đối phương tuyệt đối sẽ không ra tay. Bởi vì đánh lâu dài, đối với ai cũng là bất lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...