Sát Thần Chí Tôn

Giang Trần quan sát một chút, trừ biểu hiện của Lam Yên đảo vực tương đối tốt ra, trong top mười, không có bất kỳ hai người nào tới cùng thế lực một nhà.

Cũng có thể nói là, trừ ba thiên tài của Lam Yên đảo vực ra, bảy tên thiên tài khác đều tới từ thế lực bất đồng.

Thiên Chiếu đảo vực tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng mà thành tích tốt nhất của bọn họ cũng chỉ xếp hạng thứ mười hai, cũng không có thiên tài nào tiến vào hàng ngũ top mười.

Có thể nhìn ra được, chuyện này đối với Thiên Chiếu đảo vực mà nói, là một lần đả kích cực nặng.

Hồi Xuân đảo vực và Tam Tài đảo vực, riêng phần mình đều có thiên tài tiến vào trong hàng ngũ này. Nhưng mà thiên tài của hồi xuân đảo vực, chỉ xếp ở vị trí thứ sáu mươi mốt.

Mà thiên tài của Tam Tài đảo vực, càng xếp thứ vị trí chín mươi.

Đương nhiên, sắp xếp như vậy, đối với loại thế lực cấp bậc như bọn họ mà nói, coi như là hợp lý. Dù sao, bọn họ ở trong Vạn Uyên đảo to lớn như vậy, cũng chỉ là thế lực tam lưu mà thôi.

- Ha ha, nhìn thứ hạng này, nhìn chất lượng của đám thiên tài này, lão phu cảm thấy những thế lực này chưa hẳn đã phái thiên tài mạnh nhất nhà mình tới đây a.

Tử Xa Mân cảm thán.

Giang Trần thì dễ hiểu hơn:

- Tử Xa trưởng lão, những thế lực này tuy rằng không cường đại bằng thánh địa chúng ta, nhưng mà loại thế lực này sinh tồn trong khe hẹp, bọn họ cũng có trí tuệ sinh tồn của mình. Ta cảm thấy, thiên tài mạnh nhất của bọn họ nhất định nguyện ý tự mình bồi dưỡng, đưa tới thánh địa, vạn nhất bị thánh địa cướp mất thì sao? Thiên tài bọn họ phái ra, nhất định là có tiềm lực, nhưng chưa hẳn đã mạnh nhất.


- Đúng thế, vẫn bị tiểu tử ngươi nhìn thấu. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như chúng ta là cửa nhỏ nhà nghèo, cũng không hy vọng thiên tài tốt nhất bị thánh địa mang đi a.

Tử Xa Mân nói.

- Bọn họ đã muốn kéo quan hệ với thánh địa, không muốn thiên tài tốt nhất đưa cho thánh địa. Như vậy chỉ có thể chọn người có tiềm lực tốt nhất, hoặc là thiên tài cực kỳ có dã tâm.

Giang Trần đối với chuyện này cũng có cái nhìn của mình.

Tử Xa Mân gật đầu:

- Ngươi xem nhiều thiên tài như vậy, có tâm đắc gì không? Cảm thấy thiên tài nào ngươi mới đặc biệt coi trọng?

Giang Trần nhìn lâu như vậy, gương mặt khiến cho hắn ấn tượng sâu quả thực không nhiều lắm. Dù sao thời gian mười lăm ngày, những thứ mà người ta biểu hiện ra cũng không nhiều. Mà có một chút thời điểm, lại dễ dàng bị một ít gia hỏa cường thế che khuất phong mang. Muốn cẩn thận đánh gia thấu triệt một thiên tài, độ khó rất lớn.

Nhưng mà Giang Trần có một đôi mắt giỏi đánh giá con người. hắn nhìn người, hắn nhìn thiên phú, tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp thông thường đi cân nhắc.

Cân nhắc một gã thiên tài, phải thông qua những chi tiết, tỉ mỉ đủ mặt. Dù sao mỗi người xuất thân bất đồng, tài nguyên nhân được bất đồng, kinh nghiệm trải qua cũng khác nhau, tạo hóa đạt được, đồ vật biểu hiện ra ngoài cũng hoàn toàn bất đồng.

Có lẽ mười lăm ngày tuyern chọn này có thể khiến cho bọn họ biểu hiện ra một chút thứ, nhưng chưa hẳn có thể đem thiên phú bọn họ triệt để lộ ra ngoài.


Nếu như chỉ theo tu vi cao thấp phán đoán ra tiềm lực, như vậy đương nhiên là phương pháp phán đoán, so sánh có chút trực quan, nhưng cũng cực kỳ dễ dàng nhìn nhầm.

Ít nhất, từ tận đáy lòng Giang Trần kiên định cho rằng, thiên tài bài danh top mười này, không nói toàn bộ hắn đều chướng mắt, nhưng mà người chính thức có thể lọt vào trong mắt hắn cũng không có nhiều.

Thiên tài cấp bậc này, nếu như thánh địa muốn đào móc trong nội bộ ra, cam lòng dùng nhiều tài nguyên đi bồi dưỡng, cũng có thể tạo ra không ít, cần gì phải bỏ gần tìm xa?

Cho nên đối với câu hỏi của Tử Xa Mân, trong lúc nhất thời Giang Trần không có đưa ra đáp án xác thực.

- Ngươi cũng đừng lo lắng, tùy tiện nói đi, dù sao đây là tuyển chọn, chọn sai cũng không có gì. Nói sai càng không sao. Coi như là thảo luận, nghiên cứu với nhau mà thôi.

Tử Xa Mân quăng ánh mắt cổ vũ cho Giang Trần.

Trong lòng Giang Trần có chút suy nghĩ, chỉ là hắn không muốn nói ra, cho nên cười cười nói:

- Đợi mười đại thánh địa chúng ta tuyển chọn rồi nói sau.

Tử Xa Mân biết rõ Giang Trần là người có rất nhiều ý nghĩ, thấy hắn nói như vậy, trong lòng định liệu Giang Trần nhất định đã có chủ trương, trong lòng cũng thập phần chờ mong.

Bài danh lần này tổng cộng có một trăm năm mươi tên.


Tuyển chọn lần này tự nhiên là từ một trăm năm mươi người này.

Một trăm năm mươi người là thanh niên trẻ tuổi tráng kiện, một thân tu vi mạnh mẽ, cương dương, đối với những tu sĩ thế này, bình thường tất cả các đại thánh địa cũng không quá yêu thích, nhưng cũng không đặc biệt bài xích. Dù sao những tu sĩ này nhất định cũng không có quá nhiều kinh hỉ. Nhưng nếu phát triển tốt, bồi dưỡng thành cỗ máy chiến đấu, cũng là lựa chọn không tệ.

Căn cứ vào quy tắc, đến phiên thiên tài nào đó, mười đại thánh địa cũng có thể quan sát thiên tài này, sau đó tự mình phát biểu, mời chào một chút. Thậm chí còn có thể vận dụng các loại phương thức để hấp dẫn.

Đương nhiên một khi bị thánh địa lựa chọn, nhất định phải đưa ra lễ gặp mặt tại chỗ, chỉ là phải có hai phần. Một là cho tông môn, thế lực trước đó của thiên tài này, thứ hai là cho bản thân thiên tài. Về phần lễ gặp mặt gì, vậy phải xem ngươi có hào phóng hay không.

Đây cũng là vì ngăn ngừa thập đại thánh địa cạnh tranh quá mức, bụng đói ăn quàng.

Một trăm năm mươi thanh niên tráng kiện vừa xuất hiện cũng có chút xấu hổ. Bởi vì người thập đại thánh địa đều giả vờ câm điếc, nhìn qua hiển nhiên không có bất kỳ hứng thú nào. Bọn họ hoàn toàn không muốn trả một cái giá lớn là hai phần lễ gặp mặt.

Hơn nữa thập đại thánh địa dường như cũng cảm thấy loại thiên tài cấp bậc này dường như không có bao nhiêu giá trị bồi dưỡng, càng không cần phải hao phí tài nguyên trên những người này.

Cho nên những thanh niên này, đứng trên đài có chút xấu hổ, trên mặt tràn ngập vẻ chờ mong, đến cuối cùng, vẻ chờ đợi này mơ hồ còn chuyển thành cầu khẩn.

Dù sao đứng lâu như vậy cũng không có được chọn lấy một người, chuyện này đối với lòng tự trọng của bọn họ không thể nghi ngờ là tổn thương cực lớn.

Giang Trần nhìn qua Đại thánh chủ và Tử Xa Mân, nhìn bọn họ đều híp hai mắt lại, dường như nhập định.

Có thể nhìn ra được, bọn họ đối với những thanh niên tráng kiện này hoàn toàn không có hứng thú.

Giang Trần than thở một tiếng, nghĩ thầm loại tuyển chọn này tuy rằng thanh thế to lớn, nhưng mà tính toán chi tiết ra cũng không đủ nhân tính hóa.


Nếu như những thiên tài này không bị chọn trúng mà nói, đối với đám người này không đơn thuần là tổn thương mặt mũi, thậm chí còn tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với tự tin của bọn họ. Kết quả xấu nhất là không gượng dậy nổi, từ nay về sau coi như phế bỏ.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, khi thời gian sắp tới, bỗng nhiên Giang Trần hắng giọng, mở miệng:

- Huynh đệ họ gì?

Thấy bên thập đại thánh địa có người mở miệng, ánh mắt gần như tuyệt vọng của tên thanh niên kia lập tức hiện lên một đường sinh cơ:

- Tiểu đệ Cung Hổ tới từ Cự Tượng đảo.

- Được rồi, ta gọi là Giang Trần.

Giang Trần khẽ mỉm cười:

- Hiện tại những lời của ta không có nghĩa là đại biểu cho Vĩnh Hằng thánh địa, chỉ đại biểu cho bản thân ta. Ta muốn chiêu mộ mấy thân vệ tùy tùng, ngươi có hứng thú hay không.

Thân thể Cung Hổ kia run rẩy một hồi, không có nhăn mày lấy nửa cái, lập tức kêu lên.

- Ta đồng ý, rất đồng ý.

Hiển nhiên Cung Hổ đã sớm tuyệt vọng.

Giờ phút này nghe thấy Giang Trần cho hắn cơ hội như vậy, cho dù là tùy tùng thân vệ, vậy ít nhất cũng là một loại tán thành đối với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui