Sát Thần Chí Tôn

- Chu Tước lão ca, xem ra chúng ta vẫn quá khách khí. Không để cho những người kia một chút nhan sắc nhìn một cái, người ta thật cho rằng chúng ta không đủ sợ, đúng không?

Giang Trần dùng Thượng Cổ thú ngữ nói với Chu Tước Thần Cầm.

Chu Tước Thần Cầm cười quái dị một tiếng:

- Ngươi nói đi, làm như thế nào?

Giang Trần cùng Chu Tước Thần Cầm, đó là đồng bọn trải qua hoạn nạn, Chu Tước Thần Cầm cũng từ trong đáy lòng bội phục Giang Trần, cho nên đối với đề nghị của Giang Trần, nó là nói gì nghe nấy.

- Đợi hiệu lệnh của ta.

Giang Trần mặt đen lên, ngữ khí âm trầm.

Chu Tước Thần Cầm khẽ gật đầu, nó cũng nhìn ra được, lần này Giang Trần là động chân hỏa. Nhếch miệng cười cười, trong ánh mắt mang theo một loại đồng tình, liếc nhìn những phi thuyền phía dưới kia.

- Hoắc Thân Vương, ngươi đi hỏi đến tột cùng. Nhìn xem đến cùng là người nào. Trước không nên báo danh hiệu của ta.

Nếu như trước báo danh hào của Giang Trần, chưa hẳn có thể thăm dò ra ý đồ chân thật của những người này.

Hoắc Thân Vương được Giang Trần cho chỗ dựa, lực lượng thoáng cái cứng lên rất nhiều. Dù biết những phi thuyền phía dưới, rất có khả năng là đội ngũ của những thế lực Nhị lưu kia, hắn cũng không sợ hãi.

Hồi Xuân đảo vực bọn hắn, hiện tại là có Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ a.


Hoắc Thân Vương mang theo tâm phúc của hắn, còn có bọn người Đinh tổng thủ, phóng xuống phía dưới.

- Người phía dưới nghe cho kỹ, nơi này là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực, không quản các ngươi là nơi nào đến, thức thời, lập tức cút khỏi quần đảo này.

Hoắc Thân Vương trung khí mười phần, bắt đầu khiêu chiến.

Không bao lâu, phía dưới liền có số lớn nhân mã dũng mãnh tiến ra, từng đám trang bị chiến giáp, nhao nhao từ chỗ tối xuất hiện.

Trong đó còn có rất nhiều công tượng, xem xét là công tượng giỏi về khai thác mạch khoáng.

Hoắc Thân Vương chứng kiến trận thế kia, càng tức không chỗ đánh. Những hỗn đản này, thật coi nơi đây là nhà mình sao?

Ngay cả công tượng cũng mang đến? Chẳng lẽ là ý định một mẻ hốt gọn quần đảo Linh Thạch này?

Lúc này, Hoắc Thân Vương mắt sắc, chứng kiến trong đám người kia, có mấy nhân vật ăn mặc như quyền quý. Trong đó, cầm đầu là một trung niên, ăn mặc rất đẹp đẽ quý giá, ngũ quan cao ngất, chỉ là sắc mặt âm trầm, vẻ ngoài lãnh ngạo, phảng phất đối với thân phận cùng địa vị của mình, rất là ngạo nghễ. Cái loại trời đất bao la, lão tử lớn nhất kia.

Bên người hán tử, còn có một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ, dáng người uyển chuyển, có lồi có lõm. Kéo cánh tay của trung niên, lộ ra phi thường thân mật.

Ngoại trừ hai người này, bên người trung niên còn có mấy cận vệ xem xét liền biết là cao thủ, mỗi một cái đều thần uy lẫm lẫm, thoạt nhìn là thế hệ bất phàm.

Chứng kiến trận thế kia, Hoắc Thân Vương cũng hít một hơi lãnh khí. Hắn như thế nào nhìn không ra, bốn cận vệ bên người trung niên hán tử kia, bất kỳ ai, đều không phải tu sĩ của Hồi Xuân đảo vực bọn hắn có thể địch nổi.

Có lẽ, bốn cận vệ kia của người ta, có thể quét ngang những tu sĩ bên người Hoắc Thân Vương hắn rồi. Chớ nói chi, người ta còn dẫn theo rất nhiều tu sĩ khác.


Trung niên hán tử kia, ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt, có chút vô lễ đánh giá Hoắc Thân Vương.

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Lời này hỏi cực kỳ vô lễ, mặc kệ từ góc độ nào, trung niên kia đều giống như nơi đây là nhà của hắn, mà Hoắc Thân Vương là kẻ từ bên ngoài xông vào.

Hoắc Thân Vương ở dưới khí thế của hắn, vốn có chút e sợ tự ti. Bất quá hắn lập tức nhớ tới Giang Trần Thiếu chủ ở phía sau nhìn hắn.

Nếu như hắn hơi lộ ra chút kinh sợ, nói không chừng sẽ bị Giang Trần Thiếu chủ khinh thị, từ nay về sau mất đi tín nhiệm của Giang Trần Thiếu chủ.

Hoắc Thân Vương nghĩ tới đây, cố nén khẩn trương trong lòng.

- Ta nói, nơi này là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực chúng ta, không quản các ngươi từ nơi nào đến, hiện tại cút ra ngoài cho bổn vương!

Khóe miệng trung niên hán tử kia khẽ động, ý tứ mỉa mai lại càng đậm một chút. Căn bản không để ý Hoắc Thân Vương, mà quay đầu hỏi cô gái xinh đẹp kia:

- Tiểu Phỉ, ngươi nghe rõ không? Thằng này nói cái gì?

Cô gái xinh đẹp kia cười khanh khách nói:

- Hắn hình như là nói, bảo chúng ta xéo đi.


Trung niên hán tử kia cười ha ha, trong lúc đó, ánh mắt đột nhiên phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:

- Nếu như hiện tại ngươi cút ngay, Hàn mỗ có thể cân nhắc thả ngươi một con đường sống.

- Hàn mỗ? Ngươi là ai? Đây là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực chúng ta, ngươi dựa vào cái gì nói loại lời kia?

Hoắc Thân Vương thật sự là khí không chỗ đánh.

Người ngang ngược, hắn gặp nhiều lắm. Coi như là Đa Văn Thần Quốc lúc trước, nếu như không phải vì đệ tử vẫn lạc trong thí luyện, người ta cũng sẽ không ngang ngược bá đạo như thế.

Người này có địa vị gì, cư nhiên không nói đạo lý như thế?

- Trước kia có lẽ là địa bàn của các ngươi, nhưng mà hiện tại, đã không phải rồi.

- Nói láo!

Một gã thân vệ bên người Hoắc Thân Vương nhịn không được chửi ầm lên.

- Các ngươi những cẩu tặc này, cũng không nhìn rõ đây là địa bàn của ai, cũng dám đến giương oai?

- Như thế nào?

Trung niên hán tử kia dù bận vẫn ung dung móc lỗ tai, làm một động tác cực kỳ ngả ngớn.

- Hẳn là các ngươi muốn nói cho Hàn mỗ, Hồi Xuân đảo vực các ngươi là tồn tại mà Hàn mỗ không thể trêu vào sao?

Thân vệ kia còn muốn nói tiếp, lại bị Hoắc Thân Vương khoát tay chặn lại.


Hoắc Thân Vương hít sâu một hơi:

- Bằng hữu, xin thứ cho bổn vương ánh mắt vụng về, không biết bằng hữu có địa vị gì. Bất quá chuyện thiên hạ đều không thoát một chữ lý. Quần đảo này, vẫn là của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Nhưng không biết lúc nào, lại xảy ra quan hệ với các ngươi? Các ngươi có công văn chuyển nhượng? Có khế đất sao?

Trung niên hán tử kia lạnh lùng nói:

- Không có.

- Không có, vậy nơi đây lúc nào là địa bàn của các ngươi?

Cô gái xinh đẹp kia bỗng nhiên cười hì hì nói:

- Ta nói ngươi làm sao lại không có nhãn lực như vậy? Đồ vật Hàn gia của ta muốn, người khác hai tay dâng tặng còn không kịp, ngươi cái tên này, cư nhiên không tán thưởng như thế? Hàn gia muốn ít đồ của ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi. Người khác thắp nhang thơm cầu nguyện cũng cầu không đến. Khó trách Hồi Xuân đảo vực ngươi vẫn là thế lực Tam lưu, quả nhiên không có tiến triển.

Lời này rất nhục nhã người, nếu như không phải Hoắc Thân Vương kiến thức rộng rãi, chỉ sợ sẽ bị nữ nhân này chọc tức.

Hắn hít sâu một hơi, cười lạnh nói:

- Dưới gầm trời này, cao nhân cường giả, bổn vương cũng đã gặp không ít. Bất quá Hàn gia gì đó, ánh mắt của bổn vương lại vụng về. Nói sau, nhìn các ngươi cũng không giống như đến từ thập đại Thần Quốc. Coi như là thập đại Thần Quốc, người ta cũng nói một chữ lý. Hẳn là các ngươi cảm thấy, mình so với thập đại Thần Quốc còn lợi hại hơn sao?

Mồm mép của Hoắc Thân Vương vẫn rất lợi hại.

Trung niên hán tử kia nghe vậy, hiển nhiên là cảm thấy Hoắc Thân Vương lải nhải dong dài, có chút chọc giận hắn rồi. Lông mày nhíu lại:

- Xem ra, Hàn mỗ phải cải biến chủ ý a. Trước kia cho ngươi lăn, ngươi không lăn. Hiện tại ngươi muốn lăn, cũng đừng lăn được. Thanh Ngưu, Thanh Hổ, hai người các ngươi, đi cầm xuống gia hỏa mở miệng một tiếng "bổn vương" kia, trước đánh gãy hàm răng của hắn, lại đánh gãy tứ chi. Ân, cuối cùng lại luyện thần hồn của hắn, cho hắn biết, ở trước mặt Hàn mỗ nhe răng trợn mắt là hậu quả gì!

Vừa mới nói xong, phía sau lập tức có hai gã cận vệ đi đến đằng trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui