- Quyền cước?
Điên cuồng lão quái lẩm bẩm:
- Như vậy cũng không khỏi quá mức hạ thấp thân phận, giống như đám mãng phu ngoài đường đánh nhau thì có gì là thú vị?
- Vậy thì có thể lộ ra toàn bộ thần thông, thi triển toàn bộ bản lĩnh ra, xem ai có thể thủ thắng?
- Tiểu tử, ngươi không có vũ khí, ta sẽ cho ngươi một kiện.
Điên cuồng lão quái bỗng nhiên nói.
Giang Trần không biết đối phương sẽ đưa ra một kiện binh khí cấp bậc gì, nhưng hắn lắc đầu nói:
- Xem ra tiền bối đặc biệt thích so binh khí, binh khí ta có một kiện, nhưng mà còn chưa tế luyện qua. Cần một chút thời gian quen thuộc.
Điên cuồng lão quái nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của Giang Trần.
Giang Trần không thẹn với lương tâm, nhún nhún vai, trên mặt nở nụ cười. Nếu như cần binh khí có thể khoa tay múa chân với đối phương, Giang Trần chỉ có thể dùng Chân Linh chuyên.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải cho hắn thời gian tế luyện, sau đó tu luyện một bộ vũ kỹ phù hợp.
Đương nhiên phương diện vũ kỹ, Giang Trần không lo lắng. Trong đầu hắn toàn bộ đều là vũ kỹ kinh điển. Muốn tìm được thứ xứng đôi, tuyệt đối không phải là việc khó gì.
- Tiểu tử, ngươi có thần binh lợi khí gì thì lấy ra cho ta nhìn coi.
bàn tay Giang Trần giống như làm ảo thuật, Chân Linh Chuyên quay xung quanh bàn tay hắn, cực kỳ tiêu sái.
Một lát sau Chân Linh chuyên này bành trướng, biến thành bộ dáng dài bảy tám xích.
- Cái này... Cái này là một cây bút?
Ánh mắt Điên cuồng lão quái có chút quái dị, đánh giá tạo hình kỳ quái của Chân linh chuyên này.
Thoạt nhìn Chân Linh chuyên quả thực có chút không giống người thường.
Hoàn toàn khác với những cây bút bình thường. Chỉ là phương diện tạo hình giống hoàn toàn cho nên trên đầu Chân Linh chuyên này cũng không có loại sắc bén như binh khí nên có.
Chỉ là so với binh khí bình thường, Chân Linh chuyên này ở phương diện khí chất, rõ ràng lại nhiều thêm mấy phần nội tình và lắng đóng, nhìn qua dường như rất có nội tình.
- Bảo vật trấn tông của Thánh Nhất tông thượng cổ, Chân Linh chuyên.
Giang Trần lắc lắc bảo vật trong tay, mỉm cười nói:
- Tiền bối, cho ta sáu thời thần, ta tế luyện bảo vật này, tu luyện một bộ vũ kỹ nữa, lại cùng tiền bối luận bàn tạo nghệ binh khí, được không?
- Sáu thời thần? Ngươi xác định chứ?
Lúc này tới phiên Điên cuồng lão quái giật mình vạn phần.
Sáu thời thần có thể làm gì?
Học một môn vũ kỹ, không có dăm ba tháng, thậm chí là một năm nửa năm đắm chìm bên trong, thì có thể học được gì chứ? Có thể học được tinh túy sao? Làm sao có thể?
Điên cuồng lão quái hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, không phải ngươi đang tìm đường lui cho mình đó chứ? Sáu thời thần? Ngươi xác định bằng vào chút thời gian này ngươi có thể làm ra trò trống gì sao?
Cũng khó trách Điên cuồng lão quái hoài nghi, bởi vì sáu thời thần trong thế giới võ đạo, quả thực quá ngắn.
Tu luyện võ đạo, có một chút thời điểm bế quan là mấy chục năm, trên trăm năm. Mà sáu thời thần, có một số lúc còn không được đủ một lần minh tường.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Điên cuồng lão quái nghe xong lại cảm thấy buồn cười. Hắn cảm thấy người trẻ tuổi kia quả thực điên rồi.
Nhưng mà nụ cười trên mặt Giang Trần thủy chung vẫn tự tin như vậy.
- Chỉ là sáu thời thần. Nhưng mà sáu thời thần này phải toàn thân đầu nhập vào nó, không bị quấy rầy một chút nào.
Giang Trần bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Điên cuồng lão quái im lặng, cuối cùng thở phì phò nói:
- Tốt, ta cho ngươi sáu thời thần. Dù sao lão phu cũng không ngại chờ một chút thời gian như vậy. Tránh cho lúc lão phu thắng ngươi, ngươi lại nói lão phu chiếm tiện nghi. Hừ.
Có thể nhìn ra được, điên cuồng lão quái này một chút tiện nghi cũng không muốn chiếm. Chuyện này khiến cho Giang Trần có cảm giác ng oài ý muốn. Từ điểm này có thể thấy được, Điên cuồng lão quái này tuy rằng nhìn như điên cuồng. Thế nhưng cũng giống như ba thủ hộ giả trước đó, chỉ bất quá là tính tình cổ quái một chút, tuyệt đối không phải là loại người nham hiểm.
Giang Trần ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái, chủ nhân đời đầu tiên của Lưu Ly vương tháp, chính là người đứng đầu nhân tộc trong cuộc chiến phong ma thượng cổ. Hắn sáng tạo Lưu Ly vương tháp, lựa chọn thủ hộ giả, tất nhiên phẩm hạnh không cần phải lo lắng. Người không đáng tin cậy, người ta nhất định sẽ không chọn lựa.
Trong lòng Giang Trần đã có chủ ý, đối phương nói cho mình sáu mươi thời thần, hắn cũng không cự tuyệt.
Dù sao tiến vào lục cung truyền thừa này, cũng không chỉ mất có mấy ngày.
Điên cuồng lão quái này mở miệng vô cùng giữ chữ tín, quả nhiên cho Giang Trần một không gian yên tĩnh tuyệt đối, tuyệt đối không quấy nhiễu gì.
- Chính là nơi này, sáu mươi thời thần, ngươi có thể tĩnh tâm
Giang Trần cười hắc hắc, khoát khoát tay nói:
- Yên tâm đi, sau sáu mươi thời thần, ta nhất định sẽ khiến ngươi biết sự lợi hại của ta.
Điên cuồng lão quái không cho là đúng:
- Vậy lão phu chờ.
Điên cuồng lão quái nhìn như điên cuồng, kỳ thực trong lòng lại tinh tế, tỉ mỉ. Hắn cũng biết sứ mạng của mình là thủ hộ giả của lục cung truyền thừa. Trách nhiệm của mình chính là lựa chọn nhân tài, xét duyệt thiên tài.
Bởi vì chủ nhân đời thứ nhất của Lưu Ly vương tháp đã nói với hắn, người vượt cung, nhất định phải nghiêm khắc, nhất định phải chọn ra người thích hợp nhất với lục cung truyền thừa.
Nhưng mà Điên cuồng lão quái đối với Giang Trần hiển nhiên không có cái nhìn tốt. Hắn cảm thấy người trẻ tuổi này tuy rằng thiên phú siêu quần, nhưng mà phong cách làm việc quá càn rỡ, thô lỗ.
Lại dám nói sáu thời thần?
Sáu thời thần có thể làm gì chứ? Tế luyện một kiện thần binh lợi khí, luyện thành một môn công pháp cận thân vật lộn, điều này sao có thể?
Trừ phi là những thứ này hắn đã sớm hiểu.
Nhưng mà loại khả năng này, nhìn qua cũng không lớn.
- Hừ, tiểu tử này, hy vọng trong sáu mươi thời thần, đừng quá làm cho lão phu thất vọng. Nếu không, cung thứ tư này hắn cũng đừng mong qua.
Điên cuồng lão quái dường như thì thào tự nói. Hắn thủ hộ ở nơi này tự nhiên phải thực hiện chức trách. Tự nhiên phải phụ trách đào thải người không thích hợp vượt cung.
Trong mắt Điên cuồng lão quái mà nói, Giang Trần rất không thích hợp.
Cũng không phải là Giang Trần hoài nghi thiên phú của hắn, điên cuồng lão quái cảm giác, cảm thấy, Giang Trần quá thích khoác lác. Cũng có nghĩa là, sáu thời thần mà Giang Trần nói, làm cho trong lòng Điên cuồng lão quái sinh ra khúc mắc.
Tự nhiên Giang Trần không biết tâm tư của Điên cuồng lão quái, trên thực tê,s thời gian hắn muốn quả thực là tế luyện Chân Linh chuyên kia, tu luyện một món vũ kỹ, chu toàn một chút trước khi đấu với Điên cuồng lão quái.
Chân Linh chuyên là trấn tông chi bảo của Thánh Nhất tông thượng cổ, bắt đầu tế luyện, độ khó không nhỏ. Bất quá đối với Giang Trần mà nói, kỹ xảo phương diện này hắn rất thành thạo.
Cho nên quá trình tế luyện, đối với Chân Linh chuyên cũng tốt, đối với Giang Trần mà nói cũng tốt, đều là một quá trình cực kỳ nhẹ nhõm.
Khác với tế luyện những bảo vật khác, chỉ cần dung nhập máu của bản thân, lại phối hợp với thần thức tế luyện, cũng không phải là một chuyện đặc biệt gian nan gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...