Sát Thần Chí Tôn

Còn lần này, mặc kệ đối với Hạ Hầu Tông, hay là đối với Giang Trần mà nói, lẫn nhau đều là lần thứ nhất.

Địch nhân kỳ phùng địch thủ thứ nhất.

Hạ Hầu Tông cười lạnh một tiếng:

- Chỉ là đồng thuật miễn cưỡng cùng ta ngang tay, nhưng lại không biết, ngươi đắc ý cái gì? Đồng thuật chỉ là một loại trong rất nhiều thần thông của ta, thần thông của Hạ Hầu Tông ta, há là loại con sâu cái kiến như ngươi có khả năng suy đoán?

Hạ Hầu Tông kiêu ngạo, bởi vì hắn là Thần linh chuyển thế. Dù không có hoàn toàn thức tỉnh, nhưng trên tâm tình của hắn, đã coi mình là Thần linh.

Đối với thiên tài cùng thế hệ, hắn luôn có cảm giác về sự ưu việt khó nói lên lời.

- Vậy sao?

Giang Trần giễu cợt nói.

- Hạ Hầu Tông, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi thổi phồng mình cao như vậy, vạn nhất té xuống, sẽ như thế nào?

Hạ Hầu Tông thản nhiên nói:

- Ta cao cao tại thượng, có lẽ một ngày kia, có người sẽ để cho ta xuống, nhưng người này, hiển nhiên không phải ngươi.

Giang Trần cười ha ha:


- Rất mỹ hảo a, nhưng mà hôm nay, ngươi lại khó tránh khỏi tài quyết của ta.

- Thật sao? Vậy thì... Đi chết đi!

Đồng tử của Hạ Hầu Tông bùng cháy lên hào quang, sau một khắc, hai tay của Hạ Hầu Tông nắm lại, đột nhiên, trên đỉnh đầu hắn, phảng phất có một vòng Liệt Nhật chiếu rọi đại địa.

Mà quanh thân Hạ Hầu Tông, rậm rạp chằng chịt, toát ra vô số gốc cây, giống như hoa hướng dương, đối với vòng Liệt Nhật kia tràn đầy sinh khí.

Từng gốc linh vật, lớn lên như hoa hướng dương, nhưng so với hoa hướng dương tháo vát hơn nhiều, tính công kích cũng mạnh hơn nhiều.

Trong cánh hoa, tựa như từng cái miệng lớn dính máu, phảng phất như quỷ đói từ Địa Ngục phóng ra, như muốn nuốt hết toàn bộ thế giới.

- Địa Ngục Ma Quỳ?

Giang Trần chứng kiến thực vật quỷ dị kia, trong đầu hiện ra tư liệu về loại thực vật này.

Đây tuyệt đối là linh vật cấp bậc Chư Thiên, nhìn hình thái, tuy còn không có tiến hóa đến mức tận cùng, nhưng đã tương đối thành thục.

Địa Ngục Ma Quỳ này, có năng lực mềm dẻo cùng sinh trưởng như thực vật, lại có khí chất khát máu của hung thú, phi thường giỏi về thôn phệ.

Đáng sợ nhất chính là, bản thân Địa Ngục Ma Quỳ này còn tản mát ra mùi cổ quái, có thể trong lúc vô hình, xâm nhập thức hải của tu sĩ.

Loại mùi này, tu sĩ bình thường rất khó lòng phòng bị. Có chút thời điểm, dù ngươi biết mùi của ma quỳ này có độc, cũng không cách nào đối phó.

Ở trong đối kháng cường độ cao, một khi ma quỳ phát động công kích. Các loại công kích, toàn bộ phương vị công kích, hình thành một loại đả kích lập thể.

Ngươi phòng được cái này, lại phòng không được cái kia. Ngươi phòng được khí độc của hắn, lại phòng không được năng lực giảo sát của nó, ngươi phòng được năng lực giảo sát, chưa hẳn phòng được năng lực thôn phệ.

Cánh hoa của ma quỳ, tựa như một cái giác hút, có được hấp lực không thể tưởng tượng nổi. Loại hấp lực này, đủ cải biến khí tràng chiến đấu, mặc dù không cuốn bản thân tu sĩ vào, cũng đủ quấy rầy tiết tấu của đối thủ.

Có thể nói, một khi ma quỳ phát động công kích, tuyệt đối là phi thường trí mạng.

- Thiệu Uyên, ngươi có thế để cho Hạ Hầu Tông ta xuất động vật ấy, ngươi cũng coi như chết vinh quang rồi.

Thanh âm của Hạ Hầu Tông vô cùng đạm mạc, một bộ khẩu khí quan toà.

Giang Trần nhẹ nhàng cười cười, biểu lộ nghiêm trọng lại chậm rãi bị dáng tươi cười thay thế.

- Hạ Hầu Tông, chỉ là Địa Ngục Ma Quỳ, cuối cùng là đường ngang ngõ tắt. Cũng được, ngươi đã muốn khoe khoang, ta liền chơi đùa với ngươi.


Giang Trần chứng kiến Địa Ngục Ma Quỳ, chẳng những không có sợ hãi, ngược lại càng thêm thú vị.

Không phải là điều khiển thực vật sao? Ai sợ ai?

Hai tay Giang Trần chấn động, kim quang đại tác, bốn phía quanh thân, cũng hưu hưu hưu hưu,… thoát ra vô số dây leo, rõ ràng là Băng Hỏa Yêu Liên.

Theo tu vi của Giang Trần đột phá Thiên Vị tứ trọng, hình thái của Băng Hỏa Yêu Liên cũng xuất hiện biến hóa, cho tới bây giờ, cơ hồ là tiếp cận trạng thái đại thành.

Mà Băng Hỏa Yêu Liên ở trong Chư Thiên linh thực, cũng có thể tiến Top 10. Luận bài danh, so với Địa Ngục Ma Quỳ chỉ cao không thấp.

Huống chi, hình thái tiến hóa của Băng Hỏa Yêu Liên, còn trên Địa Ngục Ma Quỳ.

Cho nên, so đấu linh vật, Giang Trần căn bản không sợ.

Địa Ngục Ma Quỳ có độc tính, có thể công kích thần thức, điểm này, là ưu thế nó vượt qua Băng Hỏa Yêu Liên.

Thế nhưng mà, Băng Hỏa Yêu Liên có thuộc tính Băng Hỏa, có thuộc tính biến ảo, những cái này lại là Địa Ngục Ma Quỳ không có.

Chiêu thức ấy của Giang Trần, lập tức làm cho phía dưới kinh hô.

Ánh mắt của mọi người, lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, đều bị biểu hiện thần kỳ của Giang Trần khơi gợi lên hào hứng nồng đậm.

Một màn này, quả thực quá đặc sắc rồi.

Vốn, Hạ Hầu Tông xuất động Địa Ngục Ma Quỳ, tất cả mọi người cảm thấy, lần này, chỉ sợ là Thiệu Uyên phải ăn đau khổ lớn rồi. Địa Ngục Ma Quỳ đáng sợ, không ít người đều tinh tường. Nếu như tu vi không đủ, tuyệt đối sẽ bị Địa Ngục Ma Quỳ nghiền áp.

Cho dù thực lực vượt qua Hạ Hầu Tông, cũng không muốn đối mặt Địa Ngục Ma Quỳ này.


Dù sao, cái đồ chơi này thật sự quá đáng sợ. Tiến công, phòng ngự, đều để cho người rất khó chống đỡ. Trừ khi tu vi bản thân có ưu thế nghiền áp, nếu không, đối mặt Địa Ngục Ma Quỳ, lựa chọn tốt nhất là nhượng bộ lui binh.

Mà đây là lôi đài, nếu như Thiệu Uyên lựa chọn nhượng bộ lui binh, không phải là tự động nhận thua sao?

Cho nên, khi Hạ Hầu Tông xuất động Địa Ngục Ma Quỳ, tất cả mọi người cho rằng Thiệu Uyên nhất định phải thua. Chỉ là mọi người suy nghĩ, Thiệu Uyên sẽ dùng phương thức thua như thế nào mà thôi.

Lại không nghĩ rằng, dưới tình huống mọi người nhất trí nhìn không tốt, Thiệu Uyên rõ ràng cho ra kinh hỉ, lại lần nữa đổi mới giá trị chờ mong của mọi người.

- Hay a, chỉ biết Hạ Hầu Tông có Địa Ngục Ma Quỳ, thực vật của Thiệu Uyên kia, là cái gì? Hai người này, chẳng lẽ đều là Khống Linh Sư? Thiên tài a!

- Hoàn toàn chính xác, Hạ Hầu Tông thiên tài, mọi người đã sớm biết. Nhưng mà Thiệu Uyên, thật là cho người kinh hỉ không ngừng.

- Ân, tất cả mọi người đánh giá thấp Thiệu Uyên rồi. Bổn sự của hắn rất lớn, xem ra trước kia cùng Ngô Du, Thẩm Phiên giao thủ, đều lưu thủ a. Nếu không nương tay, hai gia hỏa kia sao là đối thủ của hắn?

- Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Một trận chiến này, chỉ sợ sẽ trở thành kinh điển.

- Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm, trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thần Quốc chúng ta không có xuất hiện qua loại đối chiến kinh điển này? Chẳng lẽ, thời đại Hạ Hầu Tông cao cao tại thượng, thật sự đã xong?

- Không có khả năng! Hạ Hầu Tông cuối cùng là Hạ Hầu Tông, Tuy Thiệu Uyên thiên tài, nhưng thời gian quật khởi vẫn quá ngắn, không có thời gian tích lũy, hắn cuối cùng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Tông.

Nói cho cùng, người coi được Hạ Hầu Tông, vẫn chiếm cứ đại đa số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui